Chương 3

Sau khi Sở Quận trở về nhà, dì Lâm ngửi thấy trên người cậu có mùi rượu, nhịn không được lải nhải vài câu: “Thiếu gia, dạ dày của cậu không được tốt, sau này nên hạn chế uống rượu.” Đổi lại lúc bình thường, dì Lâm nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình hành vi uống rượu của Sở Quận, thế nhưng bà nghĩ đến những việc xảy ra gần đây, bà biết lúc này trong lòng cậu không được dễ chịu, cho nên đối với việc cậu uống rượu, bà chỉ lải nhải vài câu.

Sở Quận sao không biết dì Lâm lo lắng cho cậu, cậu mỉm cười nhìn bà, “Hôm nay con không có uống nhiều.” Hai ngày nay xảy ra quá nhiều việc, trong lòng cậu thật là phiền, cho nên mới cùng Từ Tấn và Trình Trình uống chút rượu. Uống rượu xong, tâm tình cậu cũng tốt hơn một chút.

Dì Lâm khẽ thở dài trong lòng, “Cậu nhớ ăn chút gì đó lót dạ tránh bị đau bao tử.”

Sở Quận nhẹ gật đầu: “Dạ, con biết.”

Dì Lâm đau lòng nhìn gương mặt tiều tụy của cậu, “Thiếu gia, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu đều muốn một mình chống đỡ.”

“Dì Lâm, con không sao.” Dì Lâm là bảo mẫu của nhà họ Sở, là đi theo mẹ Sở Quận đến nhà họ Sở. Từ khi Sở Quận được sinh ra, cậu vẫn luôn được bà chăm bẵm cho tới lớn. Đối với Sở Quận mà nói, dì Lâm chính là người mẹ thứ hai của cậu.

Nhìn Sở Quận nhẹ nhàng mỉm cười, lòng bà nhịn không được chua sót, hốc mắt ửng đỏ, “Thiếu gia, thời gian không còn sớm , cậu mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Trước khi ngủ phải nhớ uống thuốc.” Dì Lâm sợ cậu đi ngủ mà quên uống thuốc, không yên tâm dặn dò một câu.

“Yên tâm, con sẽ không quên.”

Mắt nhìn bóng lưng Sở Quận trên cầu thang, dì Lâm nâng tay xoa xoa nước mắt vươn trên khóe mi, thiếu gia của bà sao lại khổ thế này!

Dùng nước nóng tắm xong, Sở Quận nằm lên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cậu lại nhận được một tin nhắn của Đường Quy Nghiêu.

“Buổi sáng tôi chờ cậu ở cục dân chính.”

Sở Quận trả lời một câu “Được”, cậu ném điện thoại lên tủ đầu giường, xoay người vùi mình trong chăn không bao lâu liền ngủ mất.

Đường Quy Nghiêu cầm điện thoại chăm chú nhìn nhìn tin nhắn của Sở Quận, khóe môi hơi nhếch lên. Cứ nghĩ đến từ ngày mai bọn họ sẽ trở thành chồng chồng hợp pháp, y không kiềm chế được tâm trạng kích động của mình. Cố gắng nhiều năm như vậy, rốt cuộc y cũng có thể ở bên cạnh Sở Quận!

Bây giờ y chỉ hận thời gian không thể trôi nhanh nhanh, ngày mai có thể đến nhanh một chút!

Buổi tối trước ngày nhận giấy kết hôn, y cũng kích động như bao người bình thường khác, cả đêm không ngủ được!

Bên này Đường Quy Nghiêu không ngủ, Sở Quận cậu lại đánh một giấc ngon lành.

Ăn xong bữa sáng, Sở Quận đi xe đi đến trước cục dân chính.

Trên đường đi đến cục dân chính, tâm tình cậu lại dị thường bình tĩnh. Lãnh giấy kết hôn nói thế nào cũng là việc đại sự quan trọng cả đời người, thế nhưng đối với Sở Quận mà nói, đây chỉ là một việc không hề quan trọng, phảng phất như người hôm nay kết hôn hoàn toàn không phải cậu.

Sở Quận đi đến cục dân chính, liếc mắt đã nhìn thấy Đường Quy Nghiêu đứng ở đại sảnh.

Hôm nay Đường Quy Nghiêu mặc trang phục vô cùng long trọng, cũng rất phù hợp với tình hình, một thân tây trang màu đen phẳng phiu, thêm một chiếc caravat màu đỏ rượu. So với y, Sở Quận ăn mặc quả thực có chút “tùy tiện”, một bộ âu phục màu đen bình dị, không hề có caravat.

Nhìn sơ qua liền có thể thấy được thái độ của hai người đối với việc lĩnh giấy kết hôn hôm nay.

Đường Quy Nghiêu hoàn toàn không có ý kiến gì đối với quần áo của Sở Quận. Đối với y mà nói, hôm nay cậu có thể đến đây đã đủ rồi.

Thân phận của hai người bọn họ không hề bình thường, cho nên việc kết hôn hai người bọn họ tất nhiên phải thận trọng.

Trước khi đến cục dân chính, Đường Quy Nghiêu đã chào hỏi qua lãnh đạo ở đây, nhờ bọn họ không tiết lộ việc hai người kết hôn ra bên ngoài.

Đối với Đường Quy Nghiêu, y ước gì có thể tuyên bố cho cả thế giới biết hôm nay y cùng Sở Quận đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn. Thế nhưng suy nghĩ cho tâm trạng của Sở Quận, y quyết định không cần công khai việc hôm nay bọn họ lĩnh chứng ra bên ngoài.

Đường Quy Nghiêu không hy vọng Sở Quận bị tổn thương, càng không muốn người khác xem thường cậu, cho nên chuyện bọn họ kết hôn tốt nhất vẫn là âm thầm tiến hành thì hơn.

Bởi vì trước đó Đường Quy Nghiêu đã chào hỏi qua, cục dân chính liền an bài cho hai người họ đến một gian phòng họp để làm thủ tục kết hôn.

Trước khi lĩnh chứng, hai người bọn họ cùng nhau chụp ảnh cưới.

Hai người bọn họ trước đó chưa có đi chụp ảnh dán trên sổ hồng, cho nên đành phải chụp ngay tại cục dân chính.

Sở Quận và Đường Quy Nghiêu ngồi ngay ngắn trước tấm màn đỏ, chuẩn bị chụp ảnh.

Nhϊếp ảnh gia nhìn gương mặt không chút thay đổi của bọn họ thông qua màn hình máy ảnh, trên hai gương mặt ấy không hề có nụ cười, không nhìn thấy sự vui vẻ, trong lòng anh ta không khỏi nghi hoặc, bọn họ thực sự đến đây để kết hôn sao?

“Hai vị tiên sinh nhích lại gần nhau một chút.”

Đường Quy Nghiêu dựa theo yêu cầu của nhϊếp ảnh gia xê dịch cơ thể một xíu, bả vai của hai người liền thân mật tựa vào nhau.

“Hôm nay là ngày vui của hai vị, biểu tình không cần phải trang nghiêm thế này, nào, cười một cái.” Bọn họ chắc chắn đến để kết hôn, chứ không phải ly hôn đấy chứ?

Bốn chữ ngày vui này khiến khóe miệng của Đường Quy Nghiêu không nhịn được mà giơ lên, gương mặt nguyên bản đang lạnh lùng như được gió thu thổi qua trở nên nhu hòa lạ thường.

Sở Quận cũng phối hợp kéo kéo khóe miệng, làm cho cậu thoạt nhìn như đang cười, nhưng bên trong ánh mắt không có nửa điểm vui vẻ.

Nhϊếp ảnh gia đã chụp ảnh kết hôn cho rất nhiều loại người, có chuyện gì mà anh ta chưa từng gặp qua, nhìn đôi tân nhân trong màn ảnh, đại khái anh ta cũng hiểu được câu chuyện của hai người.

Rõ ràng đây không phải cuộc hôn nhân được xây dựng bởi tình cảm hai bên, cậu thanh niên đẹp trai không đeo caravat này hẳn là bị ép đến đây kết hôn, mà nhìn sang chàng trai tuấn mỹ bên cạnh, anh ta vừa nhìn đã biết y ôm trong mình một mối tình đơn phương.

Tuy rằng anh ta cảm thấy biểu cảm bên trong máy ảnh của hai người họ vô cùng cứng nhắc, nhưng không thể phủ nhận họ thực sự rất xứng đôi. Từ khi pháp luật thừa nhận hôn nhân đồng tính tới nay, anh ta chưa từng gặp qua đôi chồng chồng nào vừa xứng đôi lại đẹp mắt thế này.

“Một hai ba!” Theo giọng nói của nhϊếp ảnh gia, “răng rắc” một tiếng, tấm ảnh kết hôn của hai người liền ra đời.