Chương 26: Có cảm tình

Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Dạng vang lên. Người gọi là tài xế đặt xe, cô nhấc máy, tài xế nói: "Chỗ cô hiện đang kẹt xe, tôi không rẽ vào được, cô có thể đi bộ qua cầu vượt không?"

Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn, thấy cầu vượt còn cách một đoạn. Cô liếc nhìn dòng xe tấp nập, tuy có hơi kẹt nhưng không đến mức không thể vào được, nên nói: "Bác tài, tôi đi qua đó không tiện lắm. Anh cứ chạy chậm lại, tôi không vội, tôi sẽ đợi ở đây."

Tài xế nghe vậy liền nói với giọng không mấy dễ chịu: "Kẹt xe như vậy cô còn đợi được sao? Cô có biết đèn giao thông phía trước tắc đến mức nào không? Tôi không qua đâu, cô tự mình đi bộ qua cầu vượt đi."

Nghe giọng tài xế không vui, Ôn Dạng cũng cảm thấy không thoải mái, thầm phản bác trong lòng, mắc mớ gì chứ, đâu phải cô không chịu đợi.

Phó Hành Chu thoáng nhìn cô một cái, giọng điệu trầm ấm: "Đừng để anh ta qua nữa, cô đi đâu?"

Ôn Dạng vẫn đang cầm điện thoại, nghe thấy câu hỏi, cô ngẩng đầu nhìn Phó Hành Chu. Anh đang nhìn thẳng vào cô.

Cô vừa định trả lời thì tài xế đã cúp máy, chỉ nói ngắn gọn: "Cô hủy đơn đi."

Tiếng tút tút vang lên trước khi cô kịp nói thêm gì, Ôn Dạng đành cất điện thoại và giải thích: "Tôi đến khu chung cư Nhã Các, ba mẹ tôi vừa tới, họ đang ở khách sạn. Tôi định về nhà lấy ít đồ rồi quay lại khách sạn để tối nay ở cùng họ."

Nghe xong, Phó Hành Chu liếc nhìn người bạn đứng cạnh anh.

Người bạn này tên là Yến Hành, anh ta mỉm cười và nói: "Tôi đã đặt phòng rồi, các cậu cứ tiếp tục công việc của mình."

Đúng lúc đó, Tưởng Dược bước ra, đưa thẻ phòng cho Yến Hành, gọi một tiếng "tổng giám đốc Yến". Yến Hành mỉm cười, xách vali và thẻ phòng bước vào trong. Ôn Dạng đang định hủy đơn và đặt xe mới.

Phó Hành Chu nói: "Không cần đặt xe nữa, để tôi đưa cô qua đó."

Ôn Dạng ngước mắt lên.

Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh, đôi mày sắc nét, phong thái lịch thiệp, nhưng lần nào cũng sẵn lòng giúp đỡ cô.

Tưởng Dược ngay lập tức mỉm cười mở cửa xe: "Đi thôi, khu chung cư Nhã Các đúng không? Trùng hợp chúng tôi cũng về nhà cũ, tiện đường đi ngang qua đó."

Ôn Dạng chớp mắt, không nghi ngờ lời của Tưởng Dược. Cô liếc nhìn điện thoại vẫn chưa có tài xế nào nhận đơn, ba mẹ cô cũng sẽ lo lắng nếu đợi lâu, vì vậy cô ngẩng đầu nói: "Tổng giám đốc Phó, thư ký Tưởng, lại làm phiền các anh rồi."

"Khách sáo gì chứ!" Tưởng Dược mở cửa xe cho cô.

Phó Hành Chu đã ngồi vào xe, Ôn Dạng lại ngồi cạnh anh.

Chiếc xe lăn bánh, hướng về khu chung cư Nhã Các. Khách sạn cách Nhã Các không xa, chỉ qua bốn đèn giao thông, vì nằm bên phải đường nên không bị kẹt xe.

Khi đến cổng khu chung cư Nhã Các, Ôn Dạng ôm chiếc túi tinh xảo trong tay, gọi: "Tổng giám đốc Phó..."

Phó Hành Chu vừa hay nhìn cô, ánh mắt của cả hai chạm nhau dưới ánh đèn ấm áp. Ôn Dạng chớp mắt, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, cảm giác lúc nào cũng nói cảm ơn, nhưng thực sự là cảm ơn các anh."

Câu nói hơi vòng vèo.

Phó Hành Chu nhìn cô dưới ánh sáng dịu nhẹ. Đường nét khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện rõ, đôi mắt trong veo như nước, dịu dàng và vô hại. Anh lên tiếng, giọng điệu trầm ấm và dễ nghe: "Không cần khách sáo, xuống xe cẩn thận."

"Vâng." Ôn Dạng nở một nụ cười nhẹ.

Cô mở cửa xe, bước xuống. Nghĩ một chút, cô quay lại, cúi người nói với Tưởng Dược: "Thư ký Tưởng, cảm ơn anh nhé."

Sau đó, cô lại quay sang Phó Hành Chu: "Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh."

Phó Hành Chu nhìn cô, không nói thêm gì mà chỉ khẽ gật đầu. Ôn Dạng cũng gật đầu lại, đứng thẳng dậy, xách túi đi vào khu chung cư. Phó Hành Chu vẫn nhìn theo bóng lưng của cô mà chưa rời mắt.

Tưởng Dược định khởi động xe, bỗng nhìn sếp nhà mình thông qua gương chiếu hậu.

Vài giây sau, Phó Hành Chu mới thu hồi ánh nhìn, cửa kính xe từ từ kéo lên. Anh nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Tưởng Dược lại nhìn thấy trong khoảnh khắc vừa rồi cảm xúc của sếp có chút khác lạ. Bình thường anh hiếm khi chủ động giúp đỡ ai, mà dù có giúp cô Ôn vì thương cảm thì cảm giác này có vẻ kéo dài quá lâu. Hơn nữa, ánh mắt nhìn cô Ôn vừa rồi cũng lâu hơn mức bình thường.

Chiếc xe màu đen lăn bánh, hướng về nhà cũ, xe chạy đến đoạn phía trước thì quay đầu. Khu chung cư Nhã Các nằm ở phía tây trung tâm Nam Thành, còn nhà tổ cũ ở ngoại ô phía đông. Khi xe vào đến cổng, nhà cửa đã sáng đèn.

Phó Hành Chu bước lên bậc thang, mở cửa vào trong. Bà cụ đang ngồi trên sofa gỗ lim, đeo kính lão đọc tin tức trên điện thoại, người giúp việc nhẹ nhàng nói với bà: "Cậu Chu về rồi ạ."

Bà cụ ngẩng đầu lên.

Phó Hành Chu kéo tay áo, ngồi xuống cạnh bà: "Bà nội đang xem gì thế ạ?"

"Đang xem tin tức đây, lại có tin về mẹ cháu rồi." Bà cụ giơ điện thoại lên cho anh xem. Phó Hành Chu liếc nhìn, thấy Khâu Phái đang cạnh tranh mua lại một thương hiệu cao cấp ở Mỹ.

Phó Hành Chu giọng trong, trầm: "Ngày nào mà chẳng có tin, bà còn chưa quen à?"

Bà cụ nhìn vào màn hình: "Xem thì được đấy, nhưng người chẳng thấy, có ích gì đâu."

Phó Hành Chu cười.

Anh nhận cốc sữa từ tay người giúp việc, cắm một ống hút rồi đưa cho bà cụ. Bà vừa uống vừa hỏi: "Nhà họ Yến đi Hong Kong bàn chuyện làm ăn à?"

"Bàn rồi ạ, ngửi hương hoa thơm của Nam Thành liền muốn đi theo cháu đến đây rồi."

"Thế cháu có thời gian đưa cậu ấy đi dạo không?"

"Không ạ, mai cháu còn vài cuộc họp, cậu ấy tự đi thôi."

Bà cụ thở dài: "Thôi được rồi, biết cháu bận mà."

Hai bà cháu trò chuyện thêm một lúc, Phó Hành Chu tháo khuy tay áo, về phòng nghỉ ngơi. Lên cầu thang, khi không còn ai nhìn thấy, người giúp việc khẽ nói với bà cụ: "Bà đừng giục cậu Chu nhiều quá, nếu bà không giục, có khi cậu ấy còn về thường xuyên hơn."

"Không giục thì nó sẽ bất động, cuộc hôn nhân trước tệ đến mức nào, nếu là người bà chọn thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

Người giúp việc bất lực: "Cậu chu có lẽ cũng có suy nghĩ riêng."

Bà cụ: "Nó chỉ biết đến công việc mà không nghĩ đến cuộc sống thì để làm gì?"

Người giúp việc không nói thêm gì nữa.

Tại phòng ngủ chính ở tầng ba, Phó Hành Chu sau khi tắm xong, toàn thân tỏa hơi nước, anh vừa lau tóc vừa bước ra. Đứng trước cửa sổ lớn, trên bàn có laptop và điện thoại. Anh tựa vào bàn, một tay vô thức lau tóc, tay kia cầm điện thoại mở ra và tình cờ mở vòng bạn bè. Anh dừng lại ở bài đăng thứ hai, cũng là bài đăng của Ôn Dạng.

Cô đăng một tấm ảnh chụp cùng ba mẹ. Cô giơ ngón tay làm động tác chữ V trước ống kính, vẻ ngoài tươi tắn và xinh xắn.

Phó Hành Chu dừng lại ở tấm ảnh này một hồi lâu.

-

Ôn Dạng sau khi lấy được quần áo liền quay trở lại khách sạn. Trên đường quay lại, ngã tư đèn đỏ đã thông thoáng, không còn kẹt xe. Xe đặt qua ứng dụng đã tới cửa khách sạn, Ôn Dạng xách quần áo đi lên tầng, mở cửa phòng mà cô đã đặt. Trong phòng khách, Ôn Lệ đang đọc báo, còn Chúc Vân đang cẩn thận gấp quần áo. Khung cảnh này thật quen thuộc và ấm áp, giống như trở lại thời trung học.

Hồi ấy cô học ngoại trú, chỉ cần đi ba chặng xe buýt là về đến nhà, mỗi lần mở cửa ra đều thấy hình ảnh này. Thỉnh thoảng, ba cô sẽ bị mẹ sai ra ban công phơi quần áo.

Trong một hai tháng sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, những hình ảnh ấm áp như thế này trong gia đình cô cũng bị cảm xúc tiêu cực phá vỡ hoàn toàn. Cô từng tự hỏi liệu tình yêu vĩnh cửu có thực sự tồn tại trên đời hay không.

Cô tin vào tình yêu, liệu đó là đúng hay sai?

Bây giờ nhìn lại những cảnh tượng như thế này, thấy tình yêu bình dị nhưng bền bỉ giữa ba mẹ, trái tim của Ôn Dạng dần ấm lại rất nhiều.

“Đứng ở cửa ngẩn ngơ gì đấy? Lấy quần áo chưa?” Chúc Vân xoay người thấy cô, lập tức hỏi. Ôn Dạng hoàn hồn, mỉm cười bước vào, đóng cửa lại và giơ chiếc túi xách tinh xảo lên: “Lấy rồi ạ.”

“Ba mẹ tắm xong rồi à?”

Chúc Vân nói: “Chẳng lẽ còn đợi con à.”

Ôn Dạng chớp mắt cười: “Vậy để con đi tắm.”

Cô cầm túi quần áo đi vào phòng tắm. Ôn Lệ biết hai mẹ con họ sắp dính lấy nhau, nên cầm sách đứng dậy đi về phòng ngủ phụ. Ôn Dạng nhanh chóng tắm xong, mặc váy ngủ bước ra ngoài. Chúc Vân đã cắm điện máy sấy tóc, cầm trong tay. Ôn Dạng thuận thế ngồi xuống ghế trước mặt mẹ. Chúc Vân bật máy sấy lên, luồng gió rì rào thổi qua mái tóc cô.

Ôn Dạng hỏi: “Ba đâu rồi? Lại chạy vào phòng đọc sách ạ?”

“Ông ấy chỉ có mỗi thú vui đó thôi, ra ngoài còn phải mang theo sách.”

Ôn Dạng cười: “Trước đây con có nói ba có thể thành mọt sách mà.”

Chúc Vân vừa xoa tóc cô vừa nói: “Con nói xấu ba con có ít đâu?"

Ôn Dạng chớp mắt cười nhẹ.

Hồi đó đúng là có chút phản nghịch, cũng có lúc cô không vừa ý với ba. Phần lớn là khi bị mẹ quản thúc, cô thấy phiền, cảm giác sao ba lại mặc kệ, vì nếu ba quản thì sẽ không nghiêm khắc như mẹ.

Dù Ôn Lệ không quản cô nhưng ông rất thoải mái trong việc cho tiền. Số tiền mà cô không lấy được từ Chúc Vân thì có thể nhận lại được gấp đôi từ chỗ Ôn Lệ.

Một số người cha bày tỏ tình yêu của mình một cách âm thầm, lặng lẽ.

Chúc Vân tiếp tục sấy khô cho những sợi tóc mềm mại của Ôn Dạng, từng sợi từng sợi trượt qua tay bà. Cô là con gái của bà, bà hiểu rõ những ưu điểm và vẻ đẹp trên người cô. Chỉ là bà không ngờ cú vấp ngã đầu tiên trong đời Ôn Dạng lại đến từ cuộc hôn nhân này.

Bà nhìn vào đỉnh đầu của cô, muốn hỏi: Con có biết Trình Ngôn Vũ và cô gái họ Lê kia đã ở bên nhau rồi không?

Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra. Là một người mẹ, khi biết tin này, bà đã cực kỳ giận dữ. Có thể tưởng tượng, nếu Ôn Dạng biết, nỗi đau sẽ nhân lên gấp bội.

Chúc Vân nghiến chặt hàm, quyết định nhịn, không nói gì cả.

“Giờ con với Dư Tình mở một studio à?”

Ôn Dạng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ biết rồi ạ? Con còn định ngày mai tạo bất ngờ cho mẹ nữa.”

“Dư Tình vừa nói với ba con lúc ăn cơm.”

Ôn Dạng bất đắc dĩ cười: “Vậy mai con đưa ba mẹ đến xem studio.”

“Mẹ hỏi thật, con có thích thiết kế không?” Chúc Vân hỏi.

Ôn Dạng suy nghĩ một chút.

Trong đầu Ôn Dạng lập tức hiện lên hình ảnh hoàn thiện tại căn hộ của Phó Hành Chu, cô đáp: "Con rất thích."

"Vậy thì tốt rồi, làm điều mình thích thì cơ hội thành công sẽ tăng gấp bội." Chúc Vân mỉm cười.

Ôn Dạng cũng cười đáp: "Vâng."

-

Sáng hôm sau.

Hoa ở Nam Thành tỏa hương thơm ngát, thành phố này quanh năm đều ngập tràn hương hoa.

Khi Phó Hành Chu đang ngồi trên xe, anh nhận được cuộc gọi từ Yến Hành. Sáng sớm Yến Hành đã đi leo núi, gọi điện nói: "Một thành phố tuyệt vời như thế này, vậy mà cậu lại thường xuyên ở nơi nhịp sống nhanh chóng mặt như Hong Kong."

Phó Hành Chu đáp hờ hững: "Cậu có thể chuyển đến đây sống, tôi không phản đối."

Yến Hành bước chân lên núi, đáp: "Nhà tôi đâu có ở đây."

Phó Hành Chu chỉ nhướng mày.

Chiếc xe màu đen dừng lại trước tòa nhà Khinh Chu, Phó Hành Chu nói một tiếng rồi cúp máy, bước xuống xe và đi thẳng lên tầng cao nhất. Vừa đẩy cửa văn phòng, Tưởng Dược dẫn người vào ngay, đều là những quản lý của công ty con.

Họ vừa vào đã chào: "Tổng giám đốc Phó, việc thu mua công ty cơ điện Lâm Năng vẫn đang tiếp tục, chúng tôi đã đánh giá lại và thấy giá cả hơi cao. Quản lý nội bộ của họ cũng khá rối loạn, tôi cho rằng bây giờ chưa phải thời điểm tốt nhất để thu mua, chúng ta nên đợi thêm chút nữa."

Phó Hành Chu lướt mắt qua tài liệu, nói: "Tối đa không quá một tháng, kết quả sẽ rõ ràng, không cần chờ thêm."

Người kia nhận lại tài liệu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Vâng, tổng giám đốc Phó."

Sếp đã nói thu mua, vậy thì cứ thu mua thôi. Con mắt nhìn nhận của sếp luôn sắc sảo, không kém cạnh gì người anh họ kia.

Người đó quay đi, nhóm người khác tiến vào.

Đến chín giờ rưỡi có một cuộc họp, kết thúc khoảng mười giờ rưỡi. Sau khi quay lại phòng, Phó Hành Chu ngồi xuống bàn làm việc. Phòng làm việc này anh ít khi đến, mọi thứ trên bàn trông vẫn như mới. Anh cầm lên một tập tài liệu để xem.

Tưởng Dược ôm một chồng tài liệu khác vào và đặt lên bàn.

Phó Hành Chu đưa tập tài liệu trong tay cho Tưởng Dược, nói: "Khởi động lại dự án đầu tư Khang Nguyên."

Tưởng Dược nhận lấy nhìn xem, nhận ra đó là một dự án đầu tư vào sản phẩm máy ảnh từng bị bác bỏ trước đây. Khang Nguyên chuyên sản xuất ống kính, chất lượng không phải xuất sắc nhưng cũng không tệ. Ban đầu họ hợp tác với một thương hiệu lớn nhưng chưa đầy một năm đã bị một thương hiệu khác chèn ép. Năm ngoái, người sáng lập Khang Nguyên tìm đến Phó Hành Chu để xin đầu tư, nói muốn sản xuất máy ảnh toàn năng nhưng lời lẽ sáo rỗng, không thuyết phục được anh, nên anh đã từ chối khéo. Bây giờ dự án lại được đưa ra, anh tự mình quyết định đầu tư.

Tưởng Dược nhìn tài liệu, không khỏi nghĩ đến một số điều khác.

Tưởng Dược quay sang Phó Hành Chu, hỏi một điều mà tối qua vẫn luôn muốn hỏi: "Sếp, có phải anh có cảm tình với cô Ôn không?"

Phó Hành Chu đang lật xem một tập tài liệu khác, nghe vậy liền ừ một tiếng.

Một câu trả lời rất tự nhiên nhưng lại khiến Tưởng Dược có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Phó Hành Chu có cảm tình với một người phụ nữ.

Tưởng Dược nhìn tập tài liệu trong tay, lập tức nói: "Tôi sẽ đi xử lý ngay."



- Grey -