Chương 1

1.

Ban đầu khi ánh trăng sáng của Kỳ Tùy nhắn tin cho tôi, nói cô ta mới về nước, muốn cướp lại Kỳ Tuỳ thì tôi vẫn luôn không thèm để ý.

Dù sao hai người họ cũng chia tay từ năm năm trước rồi.

Trong ba năm bên nhau, Kỳ Tuỳ đối xử với tôi rất tốt. Tôi gần như muốn gì được nấy, trong lòng trong mắt hắn chỉ có mình tôi.

Thế nhưng dần dần, tôi nhận ra có gì đó sai sai.

Ví dụ như Kỳ Tùy trước đây không hề hút thuốc sẽ chạy ra ban công hút thuốc lúc nửa đêm, ví dụ như hắn bắt đầu thay đổi mật khẩu mở khóa điện thoại.

Lại ví dụ như công việc của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng bận rộn, liên tục đi sớm về khuya.

Đến khi tôi dùng acc phụ theo dõi wechat của Lâm Cẩm Vân – ánh trăng sáng của hắn thì tôi mới biết, nguyên nhân khiến hắn thay đổi bất thường trong khoảng thời gian này là gì.

Hắn nói hắn tăng ca, thực ra là đang đi dạo phố, mua túi xách cho Lâm Cẩm Vân.

Nói công ty có cuộc họp, là lúc Lâm Cẩm Vân tắm không cẩn thận bị ngã.

Thậm chí mấy ngày trước tôi sốt cao, hắn nói không thể chăm sóc tôi, thế mà lại đi dỗ dành Lâm Cẩm Vân đau bụng đến tháng!

Khi biết được sự thật, tôi tức giận đến mức cả người run rẩy.

Đúng lúc này, vòng bạn bè của Lâm Cẩm Vân cập nhật một trạng thái mới.

Là một video quay lại cảnh bắn pháo hoa lãng mạn, tọa độ: Núi XX.

Đây là nơi mà trước kia tôi và Kỳ Tuỳ từng hẹn sẽ đến cùng nhau, sau đó hắn bảo mình bận, tôi lười đi một mình nên thôi.

Hóa ra không phải hắn không có thời gian rảnh, mà là hắn không rảnh đi với tôi thôi.

Tôi lập tức lái xe đến đó.

Khi tôi đến nơi, pháo hoa vẫn chưa bắn hết.

Dưới từng đợt pháo hoa rực rỡ, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân hôn nhau say đắm.

Tôi tức giận, tiện tay vớ lấy một cây gậy nhào tới.

Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho đôi mèo mả gà đồng này một bài học!

Thế nhưng, chỉ mới vung gậy lên, chưa kịp hạ xuống thì tôi đã nghẻo mất rồi.

Tức chet luôn.

2.

Sau đó, Hắc Bạch Vô Thường dẫn tôi xuống âm phủ, ghi lại nguyên nhân cái chết của tôi.

Tôi trợn trắng mắt, lại tức chet thêm lần nữa, trở thành quỷ chet.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là tôi có thể dạy dỗ đôi cặn bã đó rồi!

Hắc Bạch Vô Thường đưa tôi tới bên cầu Nại Hà.

"Cô là trẻ mồ côi, không cần gặp người thân nào cả. Bảy ngày sau cô không cần trở về nữa, cứ đi đầu thai luôn đi!"

"Không! Tôi muốn trở về lấy mạng chó của bọn họ!"

"Quỷ bình thường không tấn công được người sống, hóa thành lệ quỷ tấn công thì sẽ hồn bay phách tán. Cô có chắn muốn vì đôi nam nữ chó kia mà chôn vùi luôn luân hồi của mình không?”

Tôi: "......"

Mạnh Bà đưa một chén canh cho tôi:

"Uống chén canh này xong là có thể đầu thai chuyển thế, quên đi chuyện kiếp này.”

Tôi nhìn bát canh phát sáng, nội tâm cực kì giãy dụa.

Đầu thai chuyển thế tất nhiên có thể làm lại, nhưng tôi không muốn đời này cứ nghẹn khuất bỏ qua như thế.

Sau cùng, tôi vẫn đặt bát xuống, nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường:

"Tôi không uống! Giỗ bảy ngày đầu cũng không trở về, tôi sẽ ở âm phủ chờ đôi nam nữ chó kia.”

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!

Bọn chúng sớm muộn gì cũng phải chet, đến lúc đó tôi tính sổ với chúng sau!

Ai ngờ Hắc Bạch Vô Thường đồng thanh nói:

"Không được! Để đảm bảo mật độ dân số của âm phủ, hồn phách có tư cách đầu thai không được ở lại đây, trừ phi là nhậm chức ở địa phủ giống như chúng tôi."

"Vậy tôi sẽ nhậm chức ở địa phủ!"

Nghe thế, mặt Hắc Bạch Vô Thường không chút thay đổi, cùng nở nụ cười:

"Cô tưởng thi công chức ở âm phủ dễ ăn hả?"

"Chưa thử thì làm sao biết chứ?"

3.

Tôi được đưa đến một phòng thi trống vắng.

Một tờ giấy thi từ trong không trung bay ra.

"Thời gian một tiếng, thành tích đủ tiêu chuẩn thì mới được nhậm chức ở âm phủ."

"Kỳ thi bắt đầu!"

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy thi.

Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là một bài kiểm tra toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nào đó.

Là học sinh tài năng của đại học Bắc Kinh, từng là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không ngán tí nào xất!

Hai mươi phút sau, tôi nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường đang gật gù trong góc phòng:

"Tôi muốn nộp bài."

Hai quỷ sai nghe thế lập tức tỉnh dậy, bay tới trước mặt tôi:

"Sao hả? Có phải đề khó quá nên cô muốn từ bỏ, ngoan ngoãn đi đầu thai không?”

Hắc Vô Thường nhe hàm răng trắng tinh.

"Không phải, tôi làm xong rồi."

Bạch Vô Thường sờ sờ cằm phân tích:

"Chắc là cô điền linh tinh chứ gì! Làm thế cũng vô dụng thôi.”

"Các ngài có muốn xem bài thi của tôi trước rồi mới nói chuyện không?"

Hắc Bạch Vô Thường cầm bài thi lên xem.

Khi họ nhìn thấy điểm số "150" tự động phê duyệt trên giấy thi thì lập tức trợn tròn mắt.

Mười phút sau, tôi thay sang một bộ đồng phục màu đen, đứng ở lối vào địa phủ.

Công việc của tôi trong địa phủ bây giờ là: Người gác cổng.

"Tôi không phục!"

Thi được trọn điểm mà sao lại phân công công việc như này chớ?

"Cô cũng không nghĩ xem, trên đời này người chet nhiều như thế thì có bao nhiêu người tài giỏi hả? Thi trọn điểm chỉ cho thấy cô có tư cách nhậm chức ở âm phủ thôi!”

"Âm phủ chúng ta có chế độ thăng chức, làm tốt thì chắc chắn có thể nhảy từ tầng áp chót lên trên!”

Hắc Bạch Vô Thường vừa hát vừa cho tôi một cái bánh vẽ, nhanh chóng rời đi.

(*) Bánh vẽ: ví von về những điều nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thực chất không có thật, hoặc khó xảy ra.

4.

Ngày thứ bảy sau khi tôi qua đời, vừa vặn trùng với thời gian nghỉ phép một tuần.

Tôi trở về ngôi nhà từng sống chung với Kỳ Tùy.

Tôi thấy hắn tự nhốt mình trong phòng, không ngừng rót rượu, vừa rót vừa khóc:

"Kỳ Kỳ, em quay về có được không? Chỉ cần em về, em muốn anh làm gì cũng được…”

Ánh trăng sáng Lâm Cẩm Vân cạy cửa tiến vào, bị hắn ta đẩy ra:

"Cô đi đi, Kỳ Kỳ nhìn thấy cô sẽ không vui!”

Nhìn Kỳ Tùy như thế, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Khi tôi còn sống, hắn một chân đạp hai thuyền. Bây giờ tôi chet rồi, hắn diễn vẻ thâm tình này cho ai xem đây?

Một tháng sau khi chet, vì tôi làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm nên được thăng chức sớm hơn quy định.

Ở nhân gian, Kỳ Tùy lấy tiền trong thẻ của tôi, mua một chiếc nhẫn kim cương lớn cầu hôn Lâm Cẩm Vân.

"Cảm ơn em đã đồng hành cùng anh trong những ngày anh đau khổ nhất.”

Hắn nói.

Một năm sau khi chet, tôi bắt đầu làm trong văn phòng, mặc dù chỉ là một thư ký nhỏ nhưng vẫn có thời gian nghỉ phép.

Mà khi đó, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đã kết hôn.

Lâm Cẩm Vân còn mang thai.

Ỷ vào cái bụng to của mình, Lâm Cẩm Vân ném chiếc đồng hồ mà tôi tặng cho Kỳ Tuỳ đi, khiến cho Kỳ Tùy luôn yêu thương cô ta nổi giận, tranh cãi đến mức Lâm Cẩm Vân suýt nữa sảy thai phải nhập viện.

Sau đó, Kỳ Tùy nắm chặt tay cô ta, nói:

“Ném đi rồi thì thôi, sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con.”

Năm thứ năm sau khi qua đời, tôi được thăng chức, chức vụ ngang với Hắc Bạch Vô Thường, trở thành đồng nghiệp của họ.

Hắc Bạch Vô Thường vui mừng vỗ vai tôi:

"Được đó Tiểu Kỳ, từ lúc cô mới nhậm chức là chúng tôi đã biết cô có năng lực rồi.”

Tôi: "... Ha ha."

Không biết trước đây là ai đuổi tôi đi đầu thai thế.

Lúc này, con của Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân vừa tròn bốn tuổi.

Gia đình ba người họ sống hạnh phúc bên nhau.

Năm thứ 10 sau khi tôi chet.

Tôi nằm trên ghế sofa trong văn phòng, chơi một trò chơi nhỏ mới ra mắt.

Sau khi dễ dàng vượt qua cửa thứ hai, tôi đứng dậy, ra ngoài ban công, ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh của địa phủ.

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Nhận được sự cho phép của tôi, Hắc Bạch Vô Thường bay vào.

Họ đứng cạnh bàn làm việc của tôi, gật đầu khom lưng:

"Đại ca, tin tốt đây, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân chet rồi!"

5.

Tôi cùng Hắc Bạch Vô Thường đến hiện trường tử vong.

Hắc Bạch Vô Thường đứng bên cạnh ghi chép:

“Kỳ Tùy nɠɵạı ŧìиɧ, Lâm Cẩm Vân phát hiện ra thỏi son mà tuesday cố tình để trên xe nên cãi nhau với hắn, sau đó không may dẫn đến tai nạn giao thông."

"Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân tử vong tại chỗ, con của họ bị thương nên được đưa đến bệnh viện."

Nghe được nguyên nhân, tôi cười lạnh nhếch môi.

Chậc...

Đúng là chó thì không thể bỏ thói ăn phân.

Trước đây khi ở bên tôi thì nɠɵạı ŧìиɧ với Lâm Cẩm Vân, sau khi kết hôn với Lâm Cẩm Vân thì lại cắm sừng cô ta để léng phéng với người khác.

Còn cả Lâm Cẩm Vân, khi cô ta cướp Kỳ Tuỳ từ tay tôi thì có từng nghĩ tới, sau này cũng sẽ có người cướp hắn đi không?

Tôi bay đến trước xe.

Sau khi con của họ được cứu, chiếc xe bị hỏng nặng lập tức bốc cháy, xác của Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân bị thiêu rụi.

Hồn Kỳ Tùy lìa khỏi xác.

Vẻ mặt hắn mờ mịt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy tôi.

Sốc, sợ hãi, vui mừng, sau đó Kỳ Tuỳ rơi nước mắt.

"Kỳ Kỳ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy em rồi… Em có biết anh nhớ em thế nào không..."

Hắn tiến đến, định ôm lấy tôi.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, hồn phách của hắn lập tức đau đến mức vặn vẹo.

Khi còn sống, tôi chưa kịp báo thù.

Đến khi trở thành quỷ, tôi vẫn không thể tùy tiện tấn công người sống.

Mà bây giờ, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đã chet.

Quá trình ngược đãi trả thù của tôi, chính thức bắt đầu!

6.

"Kỳ Kỳ, anh bị sao vậy? Anh đau quá Kỳ Kỳ…”

Hồn phách Kỳ Tuỳ vặn vẹo đau đớn.

Tôi lặng lẽ đánh giá cao biểu cảm của hắn.

Hắn càng đau đớn thì tôi càng hạnh phúc.

Trong tiếng r3n rỉ của Kỳ Tùy, hồn Lâm Cẩm Vân dần lìa khỏi xác.

Cô ta mở to mắt, lao về phía Kỳ Tuỳ.

"A Tùy, anh làm sao thế?"

Trong giọng nói Lâm Cẩm Vân tràn đầy lo lắng.

Tôi dừng trừng phạt Kỳ Tùy.

Sau khi Kỳ Tùy thoát khỏi sự thống khổ, không thèm nhìn Lâm Cẩm Vân một cái, chống đỡ linh hồn suy yếu bò về phía tôi.

Bấy giờ Lâm Cẩm Vân mới nhìn về phía tôi.

Vẻ mặt cô ta lập tức tràn ngập sự sợ hãi.

"Bạch Kỳ Kỳ, cái chết của cô không liên quan đến tôi. Cô tự tức chet mà, cho dù muốn tìm thì cũng không nên tìm tôi chứ!”

Nghe thấy lời giải thích chột dạ của cô ta, tôi chỉ lạnh lùng nhếch môi.

Cái chết của tôi không thể nào không liên quan đến hai người.

Một kẻ biết sai vẫn làm, một kẻ chân đạp hai thuyền.

Thấy Kỳ Tùy dần dần tới gần tôi, Lâm Cẩm Vân vội vàng giữ chặt hắn:

"A Tùy, anh không thể qua đó! Bạch Kỳ Kỳ đã chet rồi, chet mười năm rồi! Cô ta bây giờ là quỷ, không phải người đâu!”

Cho dù mới cãi nhau với Kỳ Tuỳ vì hắn nɠɵạı ŧìиɧ thì lúc này cô ta vẫn lo lắng cho an nguy của hắn.

Tôi cũng thấy nể Lâm Cẩm Vân luôn.

Đáng tiếc, Kỳ Tùy không hề cảm kích.

Hắn đẩy Lâm Cẩm Vân ra:

"Cô cút đi, Kỳ Kỳ không phải quỷ! Tôi thấy cô mới là quỷ đó, là nữ quỷ lòng dạ ác độc!"

7.

"A Tùy, sao anh lại nói em như thế hả? Em ở bên cạnh anh suốt mười năm nay, bưng trà rót nước, nấu ăn giặt ủi cho anh, sinh con cho anh! Thế mà bây giờ anh lại nói em ác độc?"

Mắt Lâm Cẩm Vân ngập nước.

Kỳ Tùy không động đậy, dường như muốn chứng minh tình cảm của mình trước mặt tôi nên càng hung dữ mắng Lâm Cẩm Vân:

"Chẳng lẽ tôi nói sai chắc? Trước đây cô năm lần bảy lượt lợi dụng lòng trắc ẩn của tôi, khiến tôi làm ra chuyện có lỗi với Kỳ Kỳ. Cô cướp tôi từ Kỳ Kỳ, sau khi cô ấy chet rồi cô vẫn không buông tha cho cô ấy. Cô lợi dụng đứa trẻ trong bụng, không ngừng vứt di vật của cô ấy đi.”

"Cô nói cô ở bên tôi mười năm, đúng là nực cười! Nếu không phải ba năm tôi ở bên Kỳ Kỳ dốc sức phát triển sự nghiệp, kiếm được nhiều tiền thì cô sẽ ở bên tôi sao?”

"Lâm Cẩm Vân, cô là người đàn bà độc ác nhất trên thế giới!"

Kỳ Tùy dùng đầu ngón tay hung hăng chọc vào bả vai Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân suy sụp, không tiếp tục đạo đức giả nữa:

"Vậy anh thì sao? Kỳ Tùy! Anh tốt hơn tôi ở đâu? Anh biết rõ làm thế là sai, thế nhưng anh vẫn làm đấy thôi!”

"Cô..."

Hai người họ giống như hai người đàn bà chanh chua đanh đá, ngồi trên mặt đất cãi nhau.

Hình ảnh này thật sự cay mắt.

Tôi ngắt lời họ:

"Được rồi, câm mồm hết đi! Lâm Cẩm Vân nói không sai, tôi đúng là quỷ, nhưng mà..."

Tôi nhếch môi:

"Hai người bây giờ cũng là quỷ đó.”