Chương 13

Vào những ngày Tết mùa xuân năm 2009, kỳ thi cuối kỳ của trường trung học phổ thông số 1 đã được sắp xếp sớm hơn.

Sau Tết Nguyên Đán không lâu, kỳ thi cuối kỳ đã đến như đã định.

Các thầy cô của trường trung học phổ thông Số 1 luôn chấm sửa bài rất nhanh. Ngay sau khi các học sinh làm bài xong, giáo viên bên kia đã bắt đầu chấm bài thi không ngừng.

Trước kỳ nghỉ, tất cả các bài thi đã được sửa chữa và chấm điểm.

Kiều Trĩ Ninh đã làm rất tốt trong kỳ thi lần này, lọt vào top 10 của lớp. Còn Trình Việt Chi đứng đầu lớp.

Trong giờ giải lao ngày nghỉ lễ, Trình Việt Chi được giáo viên chủ nhiệm Hoàng Hạc gọi vào văn phòng.

Thầy Hoàng nói rằng điểm số của Trình Việt Chi sẽ không có vấn đề gì khi vào lớp thực nghiệm trong học kỳ tới.

“Điền vào mẫu đăng ký này rồi thực hiện theo trình tự.”

Trình Việt Chi dừng lại nhìn một chút vào “ Đơn đăng ký lớp thực nghiệm” ở đầu biểu mẫu trong vài giây, và nói với giọng nghiêm túc: “Thầy Hoàng, em muốn ở lại lớp 9.”

Hoàng Hạc nhướng mày, hơi kinh ngạc: “ Em không muốn vào lớp thực nghiệm à?”

Trình Việt Chi lắc đầu: “Thầy cô và các bạn đều rất tốt, em không muốn thay đổi môi trường thường xuyên. Em dự định sau khi học lớp 11 mới đến lớp thực nghiệm.”

“ Ở lại cũng được...”

Đối với lớp 9, có thêm một học sinh xuất sắc đương nhiên là điều tốt. Với điểm số hiện tại của Trình Việt Chi, cậu ấy 100% có thể vào lớp thực nghiệm khi lên lớp 11.

Hoàng Hạc đẩy đơn đăng ký đến trước mặt anh: “ Như vậy đi, cầm đơn về rồi cùng bố mẹ thảo luận, có ý kiến gì thêm thì gọi điện thoại cho tôi.” Trình Việt Chi đồng ý cầm lấy tờ đơn nhét vào túi áo khoác.

Kỳ nghỉ đang đến gần, dù kỳ thi làm bài có ra sao thì hiện tại ai cũng có tâm trạng thoải mái.

Có một khung cảnh nô đùa, tưng bừng trong và ngoài lớp học.

Hôm nay thời tiết ở trường Nghi Hòa rất tốt, trời nắng nhẹ không có gió. Không ít học sinh thừa dịp giữa giờ học ra đứng ở ngoài hành lang phơi nắng.

Bước chân Trình Việt Chi trở về lớp học vừa dừng lại, gia nhập đội ngũ nam sinh khác, cùng nhau dựa vào lan can hành lang hít thở không khí.

Các chàng trai bên cạnh đang thảo luận về hệ thống điện thoại di động mới và Nokia bàn phím đầy đủ N97 cái nào thực sự sử dụng dễ hơn.

Trình Việt Chi lơ đãng lắng nghe, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, khung cảnh trong phòng học có thể thấy rõ ràng.

Hà Thiến đưa cho Kiều Trĩ Ninh một quyển tạp chí rất nhiều màu sắc, hai người cúi đầu vừa xem vừa thảo luận, hứng thú cao ngất.

Trình Việt Chi trong đầu nảy lên một chủ ý, cúi người đi tới trước cửa sổ thủy tinh, bắt chước bộ dạng chủ nhiệm lớp dùng khớp ngón tay gõ cửa sổ, biểu cảm rất nghiêm túc.

Hai nữ sinh bị âm thanh này dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng giấu diếm tạp chí đi rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Vẻ mặt bối rối của Kiều Trĩ Ninh trong nháy mắt nhìn thấy Trình Việt Chi đã thay đổi.

Cô tức giận đứng lên, nhe răng trợn mắt qua cửa sổ làm ra hiệu có ý định đánh người.

Trình Việt Chi đùa giỡn thành công, cười đến run cả bả vai.

“Trình! Việt! Chi! ” Kiều Trĩ Ninh nghiến răng.

Trình Việt Chi cười cười, trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Kiều Trĩ Ninh lui về tại chỗ, lười biếng dựa vào lan can.

Nam sinh bên cạnh chạm vào khuỷu tay của anh, mời : "Trình Việt Chi, tan học cùng nhau chơi bóng nhé. ”

"Được thôi." Trình Việt Chi híp mắt lại.

Ánh mặt trời hôm nay thật tốt, khiến người ta có cảm giác như được bao trùm trong sự ấm áp.

Tiếng chuông chuẩn bị báo hiệu vào học vang lên, các thiếu niên xô đẩy nhau vào lớp học.

Trình Việt Chi hai tay đút túi đi cuối cùng.

Ngay khi bước vào cửa, anh đem mẫu đơn trong túi vo thành một cục ném vào thùng rác.

*

Tết nguyên đán năm 2009, Kiều Trĩ Ninh cùng bố đi thăm ông bà ngoại như thường lệ.

Mẹ Ninh Nguyệt qua đời sớm, bà không tiếp xúc nhiều với ông bà ngoại, tình cảm cũng không tính là sâu đậm.

Nhà ông bà ngoại ở phía dưới thị trấn Nghi Hòa, bình thường gặp mặt không nhiều lắm.

Đến nhà bà ngoại, Kiều Trĩ Ninh đứng một bên, nhìn ba và ông bà ngoại kể lại chuyện cũ.

Ông bà ngoại nhắc đến người cậu của cô lại không kìm được nước mắt nhìn về phía ba.

Nói đến chuyện sau này, bà ngoại nhịn không được lại lau nước mắt.

"Đáng tiếc Nguyệt Nguyệt chúng ta, nếu con bé biết em trai như vậy..."

Kiều Trĩ Ninh mím môi, xoay người ra ngoài đi đến sân.

Trong sân nhốt một con gà mái, chắc là vì chuẩn bị cho Tết.

Kiều Trĩ Ninh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào con gà mái.

"Mấy năm nay khổ cho con rồi..." Trong phòng mơ hồ có giọng nói truyền đến.

Kiều Trĩ Ninh im lặng dùng miệng bắt chước cách nói chuyện của bà ngoại.

"Nếu Nguyệt Nguyệt còn ở đây thì tốt rồi."

"Mấy năm nay thật sự khó khăn cho con rồi."

......