Chương 15

Buổi chiều, Kiều Trĩ Ninh và Tần Tiểu gặp mặt sau đó biết được hai tin tức.

Một là, Tần Tiểu được người mình thích tỏ tình, hai người đang ở bên nhau!

Đó là một tin tức đáng mừng.

Và điều kia tất nhiên không được vui.

Từ trong miệng Tần Tiểu, Kiều Trĩ Ninh biết được một ít tin tức của Lê Tụng.

Lê Tụng chơi bóng rổ rất tốt, nhưng thành tích cũng không được tốt lắm, ở lớp 1 luôn ở vị trí gần cuối.

"Vậy sao..." Kiều Trĩ Ninh buồn bã cảm thấy mất mát.

“Vậy chắc cậu ấy ở lớp 1 áp lực lắm, phải không?”

Tần Tiếu: "Nhưng cảm giác cậu ấy không để ý lắm. Cậu ấy trông có vẻ vui tươi hơn thích chơi hơn và có rất nhiều bạn bè. ”

"Vậy cậu ấy có bạn gái không?" Trái tim Kiều Trĩ Ninh đập rất nhanh, tận lực làm cho giọng điệu trông ra vẻ bình tĩnh.

Tần Tiểu do dự một chút: "Trước kia có, hiện tại hình như không có nữa. ”

Kiều Trĩ Ninh "Ồ" một tiếng, cười nói: "Có cũng là bình thường. ”

Cô cúi đầu chọn quyển sổ ghi chép, cố gắng giả bộ thờ ơ.

Tần Tiểu quan sát vẻ mặt của Kiều Trĩ Ninh, do dự nói: "Hình như cậu ấy đã từng có không chỉ một người bạn gái..."

Động tác của Kiều Trĩ Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lại.

Tần Tiểu: "Tớ nghe bạn cậu ấy gọi cậu ấy là "cao thủ tình trường"..."

Trái tim Kiều Trĩ Ninh chìm xuống đáy cốc.

"Những mà cũng có thể là bạn của cậu ấy nói lung tung." Tần Tiểu vội vàng bổ sung: "Bạn của cậu ấy nhìn qua có vẻ rất thích nói phóng đại..."

Kiều Trĩ Ninh gật gật đầu, không nói thêm gì.

Quên đi, chỉ là bạn bè cùng nhau nói mấy câu, để ý cậu ta làm cái gì đây?

Trên đường trở về, Kiều Trĩ Ninh tự an ủi mình như vậy.

*

Kỳ nghỉ này rất ngắn ngủi, ngoại trừ hai ngày Tết Nguyên Đán, Kiều Trĩ Ninh hầu như đều cắm đầu trong bài tập và giấy thi.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Kiều Trĩ Ninh ôm sách bài tập về nhà rồi đến nhà Trình Việt Chi, càn quét một số "bệnh nan y" cuối cùng.

Kiều Trĩ Ninh ở nhà Trình Việt Chi đến 5 giờ 30, tạm biệt Chu Mạt trong phòng bếp: "Dì, con về đây! ”

"Ở lại cùng nhau ăn cơm đi con." Chu Mạt vội vàng buông đồ trong tay xuống, đi đến phòng khách giữ lại.

"Không được, ba con làm rất nhiều món ăn, con không ăn thì không có ai ăn." Kiều Trĩ Ninh cười từ chối, lắc lắc cánh tay nói lời tạm biệt với Chu Mạt.

Cô gái vui vẻ bước ra khỏi cửa, trong hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Chu Mạt đứng tại chỗ một lát, xoay người quay lại gõ cửa phòng Trình Việt Chi.

"Việt Chi."

"Vào đi ạ."

Chu Mạt đẩy cửa vào, đứng yên sau lưng Trình Việt Chi.

Trình Việt Chi đợi một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì, kỳ quái quay đầu lại, nhíu chặt mày với Chu Mạt.

"Làm sao vậy ạ?"

Anh không hiểu.

Chu Mạt do dự vài giây, mở miệng nói: "Con và Trĩ Ninh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt mẹ có thể hiểu được. Nhưng bây giờ các con là học sinh trung học, đang là thời điểm học tập căng thẳng..."

Bà dừng lại, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Ba năm tới đừng có bất kỳ suy nghĩ nào khác, tất cả tinh thần của con phải tập trung vào việc học. Con biết không, mẹ và ba rất kỳ vọng vào con...".

"—— Mẹ đang nghĩ cái gì vậy?" Trình Việt Chi vội vàng cắt đứt chủ đề bất tận này: "Con không có tâm tư gì khác. ”

Chu Mạt bình tĩnh nhìn con trai, một lúc lâu sau, bà gật đầu.

"Con biết điều đó là tốt. Con không thi tốt trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, vậy nên khi đã vào trường trung học thì không thể chơi bời. ”

Từ khi sinh đứa con trai này, Chu Mạt đã đặt kỳ vọng cực cao vào anh. Cũng may con trai không chịu thua kém ai, từ nhỏ đến lớn vẫn là người có thành tích số một số hai trong khối, bà cũng bởi vì cái này mà luôn tự hào.

Ai ngờ Trình Việt Chi trong kỳ thi tuyển sinh trung học xảy ra sai sót, chỉ có thể học lớp bình thường ở trường trung học số 1. Chu Mạt cảm thấy mất mặt, trong lòng nghẹn thở thề sẽ phải tìm lại thể diện.

Trình Việt Chi cau mày: "Mẹ. ”

Chu Mạt thấy vậy thì thôi, vội vàng nói: "Vậy mẹ sẽ không quấy rầy con học tập nữa, lát nữa ăn cơm mẹ sẽ gọi con. ”

Trình Việt Chi mím môi quay đầu lại.

Ban ngày mùa đông rất ngắn, lúc này ngoài cửa sổ đã là sắc trời u ám.

Tâm tư khác... Kiều Trĩ Ninh...

Bả vai Trình Việt Chi run lên.

Làm sao có thể?

Lố bịch.

*

Ngày khai giảng, Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt Chi cùng đi học.

Trước cửa lớp 10-9 dán một danh sách học sinh mới, mấy nam sinh ở phía trước nghị luận sôi nổi.

Mơ hồ nghe thấy những từ như "bạn học mới", "lớp 1", Kiều Trĩ Ninh tò mò bước tới nhìn xung quanh.

Từ trên xuống dưới, ánh mắt Kiều Trĩ Ninh dừng lại.

Trong danh sách, rõ ràng hiển thị một cái tên quen thuộc - Lê Tụng.

Lê Tụng?

Lê Tụng!

Kiều Trĩ Ninh trợn tròn mắt, tim đập đột nhiên nhanh hơn.

Gần như cùng lúc đó, phía sau hai người truyền đến một giọng nam dễ nghe.

"Trình Việt Chi."

Dây đàn trong đầu Kiều Trĩ Ninh bị gảy "ong" lên chấn động, cùng Trình Việt Chi quay đầu nhìn lại.

Lê Tụng mặc đồng phục màu xanh trắng, tóc so với lúc trước còn gọn gàng hơn, đôi mắt một mí mỏng manh nhếch lên, cười rộ lên tràn đầy sức sống mãnh liệt.

Anh tắm trong ánh mặt trời cuối đông đầu xuân, cả người tựa như đang phát sáng.