Chương 18

Hơn mười năm qua, Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt Chi quen biết nhau, bên cạnh không thiếu những lời như "Để hai đứa trẻ đính hôn từ bé đi", "Thanh mai trúc mã tốt biết bao".

Trong ấn tượng của Kiều Trĩ Ninh, những người lớn xung quanh và trong gia đình không ít lần trêu đùa bọn họ khi còn bé.

Khi còn bé mỗi khi có người đùa giỡn với bọn họ, hai người đều liếc nhau một cái, chướng mắt lẫn nhau hừ lạnh một tiếng: "Không có khả năng! ”

Người lớn cười ha ha, tất cả đều là chuyện thú vị của trẻ con.

Sau đó dần dần lớn lên, những người lớn trong gia đình không còn đùa giỡn như vậy. Các bạn cùng lớp của họ đóng một vai trò tương tự.

"Kiều Trĩ Ninh, nghe nói cậu và Trình Việt Chi được đính hôn từ bé?"

Lần đầu tiên nghe được câu nói này, Kiều Trĩ Ninh thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra.

"Ba mẹ tớ bán tớ từ khi nào vậy? Tại sao tớ không biết? ”

Là một thanh thiếu niên thời đại mới, làm thế nào cô có thể chịu đựng được tàn dư của phong kiến như "đính hôn từ bé"?

Kiều Trĩ Ninh đương nhiên là cật lực phủ nhận, kiên quyết bảo vệ quyền tự do hôn nhân yêu đương của mình.

Sau đó, scandal "đính hôn từ bé" đã biến mất, các học sinh lại có một từ mới.

—— Thanh Mai trúc mã, người yêu thời thơ ấu.

Trải qua loại ồn ào này họ đã hiểu, bản thân càng phản bác những người đó lại càng ngày càng nhắc nhiều.

Thường dẫn đầu là một hoặc hai chàng trai nghịch ngợm, những người khác sẽ phụ họa theo.

Trong thời gian hai người đi học, trò đùa tương tự không biết đã nghe bao nhiêu, cơ hồ đã đến mức quen thuộc.

Nhưng không biết từ khi nào, Kiều Trĩ Ninh bắt đầu để ý chuyện này.

Nhất là ở trước mặt Lê Tụng.

Rõ ràng đã giải thích vô số lần. Nhưng mỗi lần Lê Tụng nhìn qua, Kiều Trĩ Ninh luôn không khỏi có phản ứng khác.

Da mặt căng lên, dây thần kinh lập tức căng thẳng, tai ửng đỏ và nóng bừng.

Làm thế nào để thanh minh mối quan hệ với Trình Việt Chi, trở thành phiền não của Kiều Trĩ Ninh trong khoảng thời gian đó.

Cùng với đau khổ, cũng có những điều hạnh phúc xảy ra.

Thứ sáu sau trận bóng rổ, Kiều Trĩ Ninh nhận được lời mời của Lê Tụng.

"Thứ bảy tuần sau sinh nhật tớ, nhớ tới dự nhé."

Kiều Trĩ Ninh kinh ngạc hai giây, đang muốn đáp ứng thì nghe Lê Tụng thờ ơ bổ sung: "Rủ cả Trình Việt Chi nữa nhé. ”

Niềm vui một giây trước của Kiều Trĩ Ninh trong nháy mắt biến mất.

Suy đoán trong đầu khiến cô có chút luống cuống.

Chần chờ vài giây, Kiều Trĩ Ninh gọi Lê Tụng đang muốn rời đi.

"Tớ cùng Trình Việt Chi không phải loại quan hệ ấy, không cần vì Trình Việt Chi mà mời ..."

Đầu ngón tay mơ hồ có cảm giác ngứa ran, Kiều Trĩ Ninh dùng móng tay hung hăng ấn xuống.

Cô không muốn Lê Tụng hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trình Việt Chi, đành phải giải thích một lần nữa.

Lê Tụng nở nụ cười.

Lông mày của anh hơi nhướng lên, bướng bỉnh và tự phụ.

"Ai nói là vì Trình Việt Chi?"

Kiều Trĩ Ninh ngẩn ra, có chút xấu hổ.

Có lẽ là ấm áp, trên người có chút nóng lên.

Lê Tụng lần đầu tiên kiên nhẫn giải thích với cô như vậy: "Chúng tớ muốn chúc mừng trận đấu bóng rổ đầu tiên, vừa vặn sinh nhật của tớ ở gần đó, mọi người liền nói cùng nhau chúc mừng. ”

"Cậu cổ vũ vất vả như vậy, đương nhiên là phải đi chung rồi."

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, khóe miệng không kìm nén được cong lên.

"Được thôi."

Trong lớp có rất nhiều thành viên của đội cổ vũ, nhưng người nhận được lời mời hình như chỉ có Kiều Trĩ Ninh.

Đó là kết luận mà cô đã dành một ngày để suy nghĩ.

" Tại tớ không quen với các cô gái khác trong lớp ngoài cậu." Lê Tụng giải thích như vậy.

Ngực Kiều Trĩ Ninh bởi vì câu nói này mà như bị nai con trong lòng chạy loạn đυ.ng đến nóng lên.

Cô có quen biết với Lê Tụng không?

Trong nhận thức của Kiều Trĩ Ninh, tựa hồ cũng không tính là quen biết.

Có lẽ anh ấy không thân hơn với các cô gái khác hơn thôi, phải không?

Kiều Trĩ Ninh nhanh chóng tìm ra lý do và chấp nhận quan điểm này.

Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến thứ Bảy, cô đã không nhịn được mà bắt đầu chờ mong.

*

Thứ sáu theo thường lệ tổng vệ sinh, Kiều Trĩ Ninh ấp úng nói với Trình Việt Chi rằng mình muốn về nhà ăn cơm sớm một chút, hôm nay không đợi cậu chơi bóng nữa.

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, để lại một câu "Tùy cậu" rồi bỏ đi.

Buổi tối về đến nhà, Trình Việt Chi lật ra bộ ảnh khi còn bé.

Trong một bộ ảnh nho nhỏ, có không ít là chụp chung với Kiều Trĩ Ninh.

Năm 5 tuổi, họ cùng nhau làm hoa đồng( mấy cậu cô bé xách váy cho cô đâu đó) cho cặp vợ chồng mới cưới trong nhà máy.

Cậu mặc âu phục nhỏ thắt nơ, Kiều Trĩ Ninh mặc váy bồng bềnh màu trắng.

Hai người đứng trong những mảnh giấy lấp lánh đầy màu sắc, và lần lượt cứ tiếp tục rơi xuống tóc họ.

Tiếng pháo nổ bùm bùm, trên mặt mỗi người tràn đầy ý cười, Kiều Trĩ Ninh che lỗ tai trốn phía sau anh.

Trình Việt Chi quan sát ảnh chụp trong tay, nhớ tới bộ dáng Kiều Trĩ Ninh đỏ mặt cãi lại quan hệ của hai người.

Đột nhiên bực bội vô cớ.

Đúng lúc này, ở cửa truyền đến giọng nói của mẹ Chu Mạt.

"Việt Chi."

Trình Việt Chi gập lại bộ ảnh, đi tới mở cửa.

Chu Mạt lộ ra một nụ cười hiền lành, giọng nói dịu dàng ôn nhu.

"Con đang học à?"

Ánh mắt của bà lại rơi về phía bàn học, dừng lại hai giây trên trang bìa của bộ ảnh.

"Có chuyện gì vậy, mẹ?" Trình Việt Chi chủ động mở miệng.

Chu Mạt thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc.

Bà nhanh chóng bật cười.

" Việt Chi à, mẹ nghe nói có một giáo viên dạy thêm đặc biệt tốt, thứ bảy tuần sau có bài giảng thí nghiệm của ông ấy, con đi nghe một chút đi. Đăng ký nếu phù hợp với thời gian kỳ nghỉ hè của chúng ta. ”

Trình Việt Chi nhíu mày, theo bản năng từ chối luôn: " Con không muốn đi. Sinh nhật bạn cùng lớp của con sẽ tổ chức vào thứ bảy tới. ”

Thứ bảy tới là sinh nhật của Lê Tụng, anh mời rất nhiều người tham gia, đương nhiên cũng bao gồm các đồng đội trong đội bóng rổ.

Chu Mạt "chậc" một tiếng, "Sinh nhật nào có quan trọng bằng học tập chứ? Nghe nói lớp học của giáo viên này muốn đăng ký tất cả mọi người đều phải chen chúc. ”

Thấy Trình Việt Chi vẫn im lặng, biểu tình Chu Mạt dần dần từ nhu hòa biến thành nghiêm túc.

"Trình Việt Chi, bây giờ cánh của con cứng cáp rồi sao? Con không học lớp thực nghiệm cũng không học thêm? ”

Chu Mạt am hiểu nhất chính là lật sổ sách cũ.

Vì thế tội ác của Trình Việt Chi chưa bao giờ đi học lớp thêm cộng thêm nói dối về việc học thêm ở trường, hơn nữa còn tự ý không chuyển sang lớp thực nghiệm.

Từ trong miệng Chu Mạt nói ra, quả thực là có rất nhiều tội ác.

Trình Việt Chi: "..."

"Mẹ, con đi nghe thử." Anh đành bất lực thỏa hiệp.