Chương 20

Kiều Trĩ Ninh là một cô gái thẳng thắn.

Trong mắt cô, Trình Việt Chi là bạn bè của mình, không phân biệt giới tính.

Đối với bạn bè phải thẳng thắn với nhau.

Ngay từ đầu quả thật có chút ngượng ngùng, nhưng nếu đã thừa nhận thì thừa nhận, cũng không có chuyện gì to tát.

"Tớ cảm thấy hình như là tớ thích cậu ấy."

Nhưng Trình Việt Chi cũng không có phản ứng như cô tưởng tượng.

Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt dưới ánh đèn bàn ẩn giấu ý tứ không đồng ý.

"Cậu có hiểu Lê Tụng không?"

Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút: " Cũng bình thường, nếu không cậu nói cho tớ biết đi, cậu và cậu ấy thân quen mà. Tớ chỉ biết cậu ấy có rất nhiều bạn bè..."

Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh nhỏ đi, cô nhớ tới bữa tiệc sinh nhật vào buổi chiều.

Ngoài các bạn cùng lớp 9, còn có rất nhiều bạn học lạ mặt, một số thậm chí không phải là trường của mình.

Vòng xã giao của Lê Tụng thực sự rất rộng.

Trình Việt Chi: "... Ba cậu có biết không? ”

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, trả lời một cách hợp tình hợp lý: "Đương nhiên không biết rồi! Chẳng lẽ cậu thích ai sẽ nói với dì Chu Mạt sao? ”

Trình Việt Chi im lặng một lát, lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không. ”

"Đúng vậy." Ngón trỏ Kiều Trĩ Ninh để giữa môi, làm ra hiệu "suỵt".

"Giúp tớ giữ bí mật nha, tớ chỉ nói cho cậu biết thôi đấy."

Ngay cả Tần Tiểu cũng chưa nói.

Mí mắt Trình Việt Chi giật giật, ánh mắt tối tăm không rõ.

Anh nuốt nước bọt, giọng nói có chút thấp: "Vậy Lê Tụng thích cậu không? ”

Kiều Trĩ Ninh dời ánh mắt, lắc đầu.

"Tớ không biết..."

Có đôi khi cô cảm thấy Lê Tụng đối xử với mình rất đặc biệt.

Ví dụ như thường xuyên cười với cô, ví dụ như sẽ chủ động nói chuyện với cô, ví dụ như mời cô đi dự tiệc sinh nhật của anh, ví dụ như hôm nay trời mưa sẽ bắt taxi đưa cô về nhà...

Nhưng Kiều Trĩ Ninh cũng không xác định được, những ảo giác đặc biệt này là bởi vì cô mẫn cảm mà sinh ra, hay thật sự là do Lê Tụng đối với cô đặc biệt.

Sau những cuộc trò chuyện này, có một sự im lặng dài giữa hai người. Hai người vẫn nghĩ đến sự tình, ai cũng không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, Trình Việt Chi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mưa ngừng rồi."

Cậu lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua Kiều Trĩ Ninh đẩy cửa sổ ra.

Trong nháy mắt, không khí trong lành tràn vào phòng với làn gió đặc trưng sau cơn mưa.

Trình Việt Chi hít sâu một hơi.

Kiều Trĩ Ninh kinh ngạc nhìn động tác của anh, chớp chớp mắt.

Trình Việt Chi dựa vào cửa sổ, thản nhiên lên tiếng: " Trong phòng quá ngột ngạt. ”

Một trận gió thổi qua, bao bì bánh matcha trên bàn làm việc theo gió bay đi, tiếng hộp giấy va chạm bộp bộp vang lên.

Đúng lúc này, hai tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói của Chu Mạt ở ngoài cửa rõ ràng: "Trĩ Ninh ở lại ăn cơm tối nha. ”

Kiều Trĩ Ninh chạy vài bước tới mở cửa, vội vàng nói: "Không cần đâu dì, con lập tức phải về rồi. ”

Kiều Trĩ Ninh quay đầu lại, cười nói lời tạm biệt với Trình Việt Chi.

"Tớ về nhà đây, nhớ ăn bánh ngọt nha!"

Trình Việt Chi cố gắng mỉm cười nhẹ, gật đầu.

Kiều Trĩ Ninh trở về phòng, mở cửa sổ cho thoáng khí.

Sau cơn mưa, trời sáng hơn nhiều so với vừa rồi. Tiệm cắt tóc dưới lầu vang lên những bài hát phổ biến, trên mặt đất ẩm ướt người đến người đi.

Có lẽ do mưa, ngay cả không khí dường như ngọt ngào hơn.

Kiều Trĩ Ninh hít sâu một hơi, ngâm nga từng giai điệu nhẹ nhàng dưới lầu.

"If you listen to the rhythm of the pouring rain, đó là mặt trời đã được rửa sạch trong mưa mùa xuân ..."

Ngâm nga xong một bài hát, Kiều Trĩ Ninh lăn xuống giường, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Trình Việt Chi.

Kiều Trĩ Ninh: [Vị matcha có ngon không? 】

Một lúc lâu sau, Trình Việt Chi trả lời.

Trình Việt Chi: [Không ngon, đắng]

Kiều Trĩ Ninh vứt điện thoại đi.

Thật kén chọn, hừ.

*

Gần đến kỳ thi tháng, sau khi trở lại trường học, Kiều Trĩ Ninh liền lao đầu vào ôn tập.

Có khi ba đi làm sớm, Kiều Trĩ Ninh chủ động đề nghị ở lại trường ăn cơm, không cần ba chuẩn bị bữa trưa cho mình.

Trưa hôm đó, Kiều Trĩ Ninh cùng Hà Thiến đến căng tin ăn cơm.

Trên đường đi, Hà Thiến đột nhiên nhắc tới Trình Việt Chi lần nữa.

"Nè Trĩ Ninh, tớ hỏi cậu một câu nhé. Chính là..."

Cô ấp úng hỏi: "Cậu có cảm thấy, Trình Việt Chi thích cậu không? ”

Kiều Trĩ Ninh thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng: "Đương nhiên là không có rồi. ”

"Sao lại hỏi như vậy?"

Hà Thiến gật đầu: "À, tớ chỉ là xác nhận lại thôi. Tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt với cậu. ”

"Hả? Tớ có tệ hơn với cậu ấy nhiều vậy không? ”

Hà Thiến cười cười: "Nhưng Trình Việt Chi đẹp trai lại ưu tú như vậy, cậu cũng không rung động sao? ”

Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ trong chốc lát: "Ừm... Có lẽ là ở trường mẫu giáo? ”

Hà Thiến sững sờ: "Mẫu giáo? ”

Kiều Trĩ Ninh cười khà khà: "Cậu không biết, khi đó trong trường chúng tớ có rất nhiều bạn nhỏ cùng tuổi, Trình Trình là người đẹp nhất bên trong, hơn nữa cậu ta 4 tuổi đã bắt đầu học đàn dương cầm, mặc âu phục nhỏ đánh đàn càng thêm đẹp trai hơn phải không? ”

Hà Thiến ôm mặt "Wow" một tiếng.

"Lúc đó người lớn luôn thích muốn cậu ấy đánh đàn biểu diễn chương trình mà, tớ thường xuyên tiến lại gần mặt dày yêu cầu hát cùng. Ha ha ha ha.” Kiều Trĩ Ninh say sưa nói.

Hai người đang nói chuyện, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam cao ngất.

"Kiều Trĩ Ninh!"

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Lê Tụng cùng hai nam sinh đang đi tới nơi này.

"Ai vậy?" Hà Thiến ngậm miệng nhỏ giọng hỏi.

Kiều Trĩ Ninh mím môi trả lời: "Người to cao kia là Đường Tiêu, lớp 12. Thấp hơn một chút là Chu Tranh, lớp 7. ”

Bạn thân của Lê Tụng có rất nhiều đều không phải là học ở cùng lớp, ở trường thường là một đám học sinh cùng nhau đi chơi.

Kiều Trĩ Ninh gặp mặt bọn họ vài lần, nhớ kỹ tên của hai người trong buổi tiệc sinh nhật của Lê Tụng.

Đường Tiêu dáng người "cao lớn uy mãnh", làn da lại rất nhẵn nhụi, cười rộ lên môi đỏ răng trắng, thân thiết mười phần.

Chu Tranh thì ngược lại, vóc dáng thấp hơn một chút, trên mặt có rất nhiều dấu vết của mụn để lại.

Người vừa mới gọi các cô chính là Đường Tiêu.

Đến gần, Đường Tiêu lại cười rộ lên: "Kiều Trĩ Ninh, cuối tuần sau chúng tớ ra ngoài chơi, cùng nhau đi nhé. ”

Kiều Trĩ Ninh có chút kinh ngạc trước lời mời của Đường Tiêu: "Chơi? Đi chơi gì vậy? ”

Đường Tiêu cười mà không nói, cánh tay chạm vào Lê Tụng bên cạnh.

Lê Tụng hai tay đút túi, bộ dạng lười nhác.

"Đều có thể, cậu muốn chơi cái gì?"

Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt, đối mặt với vấn đề của Lê Tụng có chút không biết làm sao.

"Tớ..."

Lê Tụng cười phá lên.

"Chọc cậu đấy."

Anh nhướng mày, một lần nữa mời: "Đi ra ngoài để chơi nhé." ”

Kiều Trĩ Ninh do dự: "Nhưng mà... Tớ còn phải ôn tập..."

Sắp thi tháng rồi, dường như bọn họ không để ý chuyện này.

"Thi tháng thì có liên quan gì?" Chu Tranh mở miệng, cố ý nháy mắt, "Không cho anh Tụng chúng ta mặt mũi có phải hay không? ”

Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt Lê Tụng.

Anh cong môi, dưới ánh mặt trời ngũ quan càng lộ ra trắng nõn đẹp mắt, cổ thon dài, sống lưng cao ngất, tràn đầy khí chất của thiếu niên.

“...... Được rồi. ”

Vô vọng rồi, cô thật sự không cách nào chống lại nụ cười của Lê Tụng.

"Đúng rồi, ăn mặc trưởng thành một chút, đừng để giống như trẻ vị thành niên." Lê Tụng nhắc nhở, "Tớ sợ bên kia không cho cậu vào. ”

Kiều Trĩ Ninh gật đầu cùng nhau kéo Hà Thiến đi.

Cánh tay Chu Tranh khoác lên vai Lê Tụng, nhìn theo Kiều Trĩ Ninh rời đi.

"Haizz, người như vậy đâu giống vị thành niên?"

Hắn không có ý tốt ưỡn ngực mình, điên cuồng cười to.

Lê Tụng cười khẽ: "Khuôn mặt giống như vậy. ”

"À~" Chu Tranh kéo dài giọng của mình một cách kì quái, "Thì ra bây giờ cậu thích khuôn mặt trẻ con. ”

Lê Tụng cười mắng một câu "Lăn", tiến về phía trước một bước.

Chu Tranh nhất thời không quan sát, mất đi sự chống đỡ đi loạng choạng.

"Fuck you."

Hắn đuổi theo chửi rủa.

*

Buổi tối tan học, Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt Chi trao đổi với nhau. Cuối tuần tới bản thân sẽ ra ngoài chơi, sau đó đến nhà anh để ôn tập.

Trình Việt Chi im lặng một lát.

"Cậu có biết rằng sắp đến kì thi không?"

Ánh mắt anh nhìn qua rất nghiêm túc, trong giọng nói mơ hồ có chút mất hứng.

Kiều Trĩ Ninh ngẩn ra: "Tớ biết, cho nên tớ chơi xong rồi trở về liền học đó! ”

Trình Việt Chi hít vào, giọng nói chất vấn rất rõ ràng: "Sinh nhật hai người chơi còn chưa đủ? Sắp thi rồi còn muốn chơi nữa à? ”

Kiều Trĩ Ninh sững sờ: "Cậu hung dữ như vậy làm gì? ”

Trình Việt Chi giật mình.

"Hơn nữa kỳ thi hàng tháng cũng không quan trọng đến thế." Kiều Trĩ Ninh không hiểu sao có chút tủi thân.

Cô cũng biết, sắp thi nên ôn tập, nhưng chơi nửa ngày cũng không phải là không thể chứ? Trình Việt Chi rõ ràng biết mình thích Lê Tụng mà, sao lại không thể lý giải chứ?

Trình Việt Chi im lặng một lúc lâu, khớp ngón tay nắm chặt quyền run lên.

Một lúc lâu sau, anh mới thở ra.

"Tùy cậu."

Hai người không vui đi về.

Sau đêm đó, hai người trở lên ngượng ngùng đến mức khó hiểu.

Lấy cớ thời gian buổi trưa quá ngắn, Kiều Trĩ Ninh hầu như không về nhà ăn cơm trưa, giảm bớt số lần cùng Trình Việt Chi về nhà.

Thứ sáu tan học, Kiều Trĩ Ninh lại một lần nữa không đợi Trình Việt Chi, tự một mình trở về nhà.

Trình Việt Chi đánh bóng xong trở về, trong phòng học sớm đã không còn bóng dáng Kiều Trĩ Ninh.

"Haiz, sao Kiều Trĩ Ninh không ở trong lớp học?" Có đồng đội đùa giỡn.

Trình Việt Chi ha hả cười: "Về nhà rồi. ”

Bạn cùng lớp mới lạ: "Các cậu cãi nhau à?" ”

Trình Việt Chi tiện tay ném nước vào thùng rác: "Cãi nhau cái gì? Tại sao tớ không biết? ”

Bọn họ hiện tại, căn bản là không có cãi nhau.

Kiều Trĩ Ninh muốn giữ khoảng cách, anh cũng sẽ không biết xấu hổ mà dính lấy, cho cô tùy ý muốn làm gì thì làm.

Liên tiếp nhiều ngày, Trình Việt Chi đối với Kiều Trĩ Ninh có thái độ xa cách.

Hai người khác thường, tự nhiên không thoát khỏi bạn học sớm chiều ở chung bên cạnh.

Thừa dịp Trình Việt Chi không có ở đây, Phùng Siêu kéo Kiều Trĩ Ninh nói chuyện phiếm.

"Kiều Trĩ Ninh, Trình Trình nhà cậu đắc tội với cậu như thế nào vậy?"

Kiều Trĩ Ninh không hiểu sao: "Đâu có đắc tội với tớ.”

Sắc mặt cô cứng đờ, giọng điệu nghiêm túc sửa lại: "Còn nữa, không phải Trình Trình nhà tớ. Đừng nói những lời dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy có được không? ”

Phùng Siêu xua tay cầu xin tha thứ: "Được rồi, cậu đừng trừng mắt nhìn tớ, tớ sẽ rất sợ hãi. ”

Ánh mắt Kiều Trĩ Ninh vừa to vừa sáng, lúc tức giận giống như bóng đèn, chiếu đến đau đầu.

Kiều Trĩ Ninh hừ một tiếng, chỉ nghe Phùng Siêu lải nhải: "Vậy cậu đối xử với cậu ấy lạnh nhạt như thế làm gì? ”

Kiều Trĩ Ninh sững sờ: "Tớ làm gì có? ”

"Tại sao không? Cậu không thấy anh Trình của tớ mấy ngày nay sắc mặt đều không tốt sao?” Phùng Siêu thì thầm nói nhỏ.

Kiều Trĩ Ninh chớp mắt mấy cái, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng kêu to của Phùng Siêu: " Trình Trình, cậu trở về rồi! ”

Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, nhất thời sửng sốt.

Rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt, trước mắt bỗng nhiên nhìn thấy, cô mới đột nhiên phát hiện thái độ của Trình Việt Chi có chút lạ.

Tóc bị cắt rất ngắn, đường cong ngũ quan nổi bật, cả người nhìn qua so với lúc trước sắc bén hơn một chút.

"Nhìn cái gì?" Trình Việt Chi nhận thấy ánh mắt của cô, hỏi một câu.

“Cậu cắt tóc khi nào vậy?” bản thân cô không có một chút ấn tượng cũng.

Trong đầu Kiều Trĩ Ninh nghĩ như vậy, cũng thuận miệng nói ra.

Trình Việt Chi ôm lấy ghế ngồi xuống, miệng mím lại, lạnh nhạt nói: "Chủ nhật tuần trước. ”

Chủ nhật tuần trước?

Kiều Trĩ Ninh hơi bất ngờ.

"Chậc chậc." Phùng Siêu vui sướиɠ khi người gặp họa: "Tớ nói sao hả chị Kiều, chị cũng quá không quan tâm anh Trình của chúng ta. ”

Kiều Trĩ Ninh không phục, nhìn về phía Trình Việt Chi tìm anh chứng thực.

"Tớ có không?"

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, thản nhiên phun ra hai chữ.

"Cậu có."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Trình nhà ta tội nghiệp quá.