Chương 12: Em từng yêu đương

Chương 12: Em từng yêu đương

Trong quán cà phê người qua kẻ lại, hai người đứng đợi 1 bên. Khi có người

đi qua, Thượng Chi Đào sẽ tiến lại gần Loan Niệm một bước để nhường đường cho họ, khi họ qua rồi, cô ấy lùi cách xa anh một chút, hành động cứ lặp lại liên tục như thế.

Loan Niệm không nhúc nhích, nhìn cô đỏ mặt bước lên lùi lại, mặt đỏ như thiếu nữ chưa từng yêu.

“Sao mặt cô đỏ vậy?” Loan Niệm đột nhiên hỏi

“Hả?” Thượng Chi Đào ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rơi vào trong đôi mắt lạnh lùng của anh.

Ánh mắt anh bỗng có chút tinh nghịch, lại hỏi: "Sao mặt cô đỏ vậy?"

“Có lẽ là quá nóng.” Thượng Chi Đào thật sự cảm thấy nóng, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Không khí trong sân bay bật điều hòa mát mẻ, làm gì mà nóng đến như vậy.

Nhưng Thượng Chi Đào vẫn cảm thấy nóng mà không có lý do.

“Thượng Chi Đào.” Loan Niệm đột nhiên gọi tên tiếng Trung của cô, thấy Thượng Chi Đào dùng ánh mắt trong veo nhìn mình, chậm rãi nói: “Cô như vậy làm sao lăn lộn trong ngành quảng cáo?”

Trong mắt Thượng Chi Đào có chút khó hiểu, hiển nhiên cô không hiểu tại sao Loan Niệm lại đột nhiên nói như vậy.

Cặp kính không thể che đi ánh nhìn trong veo trong mắt cô, có chút nghi hoặc, tựa như những tảng băng nổi trên mặt hồ tan chảy đầu xuân, cũng tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Trong đầu Loan Niệm bỗng nhiên có ý định tháo gỡ cặp kính ngốc nghếch kia trên mặt cô. Tiếp tục chậm rãi nói: " Cô rụt rè, nhút nhát, sợ sệt, khiêm tốn, sao có thể lăn lộn trong ngành quảng cáo? Cô có biết trong ngành này toàn những người như thế nào không?

Khi nghe anh nói mình không thể làm được, Thượng Chi Đào nhất thời có chút tức giận, cô tức giận, mặt càng đỏ hơn: “Em không biết, xin anh chỉ bảo.”

Loan Niệm nhún vai: “Tôi không dạy cô được, chỉ có thể cho cô một lời khuyên, chính là khuyên cô đổi một công việc khác.”

Nói xong cũng không đợi Thượng Chi Đào mở miệng, anh xoay người đi tới quầy thu ngân lấy cà phê.

Thượng Chi Đào không nói một lời cầm lấy cốc cà phê, đi theo bên cạnh anh.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, sự huyên náo lắng xuống một chút, mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh, sự bướng bỉnh không rõ ràng nằm sâu trong xương cốt của Thượng Chi Đào đột nhiên nhảy ra, kêu gọi cô phản kháng.

Đi nhanh hai bước, đứng chắn trước mặt Loan Niệm, ánh mắt của đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, cả người cũng sắc sảo hơn, mặc dù không rõ ràng lắm.

Loan Niệm đứng yên nhìn cô: "Sao vậy Flora?"

"Lời khuyên của anh, em xin ghi nhớ"

"Rồi sao?"

“Em không đổi đâu!” Thượng Chi Đào nổi giận giống như một đứa trẻ, nói ngắn gọn bốn chữ, nói xong hai mắt lập tức đỏ lên.

Cô tủi thân đến mức cảm thấy mình sắp bị Loan Niệm dồn vào đường cùng. Nói xong liền xoay người bỏ đi, mặc dù tức giận như vậy, vẫn không quên bưng ly cà phê, tay không rung, cũng không làm đổ, mang đến trước mặt Lumi.

Thấy sắc mặt cô không tốt, Lumi đang ngồi liền nhấc chân ra khỏi vali, lớn giọng hỏi: "Yo, cô gái này bị sao vậy?"

"Không sao đâu." Thượng Chi Đào đưa ly cà phê cho Lumi, ngồi xuống bên cạnh cô.

Loan Niệm đi tới, đưa ly cà phê cho cô, đã chuẩn bị sẵn tâm lý Thượng Chi Đào sẽ từ chối ly cà phê này.

Nhưng không, đôi mắt cô đỏ hoe nhận lấy, thậm chí còn nói: “Cảm ơn.”

Dù có tức giận đến đâu, thì sự lễ phép của cô vẫn còn đó. Thượng Chi Đào có lẽ lớn lên trong một gia đình có chút của cải, cha mẹ cô yêu nhau và rất cưng chiều cô, tuy rằng cô không giàu có nhưng được giáo dục tốt. Có thể thấy điều đó từ những lời nói và việc làm thông thường của cô.

Loan Niệm cau mày, chợt nhận ra mình có vẻ quản hơi nhiều.

Một người ở lại công ty hay không có liên quan gì đến anh? Lại không phải nhân viên trong phòng ban mình quản lý.

Lumi cảm thấy bầu không khí giữa họ thật kỳ lạ, nhưng cô không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ ngồi giữa họ và không nói gì.

Mỗi người tự uống cà phê của mình, vờ như không quen biết nhau. Mãi cho đến khi có hai người khác từ trung tâm sáng tạo đến, họ mới có một cuộc trò chuyện ngắn.

--

Sau khi rời sân bay, Thượng Chi Đào ngồi trong xe taxi nhìn đường xá tấp nập bên ngoài, đột nhiên cảm thấy mình không nên vì lời nói của một ông sếp không liên quan mà tức giận, mà còn rất tức giận.

Thế giới này đẹp biết mấy, bất cứ điều gì cũng tốt hơn cái miệng của Luke. Miệng của Luke còn dám gọi đó là miệng ư, hứ!

Đây là lần đầu tiên mình đến Quảng Châu cơ!

“Vừa rồi Grace bên tổ sáng tạo nói Luke muốn mời mọi người ăn điểm tâm, kêu chúng ta cùng đi.” Lumi nói.

“Ồ, vâng.” Thượng Chi Đào có chút bất đắc dĩ, cô không muốn cùng Loan Niệm ăn cơm, ăn cơm cùng anh nhất định sẽ không ngon.

Mặc dù đã thuyết phục bản thân đừng tức giận, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ về điều đó.

"Từ lúc đi mua cà phê đến giờ thấy em không đúng lắm, có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì, em bị muỗi cắn, ngứa chết được."

"Cắn ở đâu? Chị mang theo một ít thuốc mỡ màu xanh lá cây của Thái Lan, lấy thoa lên." Lumi nghiêm túc, lấy trong túi xách ra một lọ nhỏ thuốc mỡ màu xanh lá cây mà cô ấy đã mang về khi đi Thái Lan.

Thượng Chi Đào chỉ có thể chỉ chỗ tối qua bị muỗi đốt: "Đây, đây."

"Này! Miệng con muỗi này cũng độc thật!", Lumi cười lớn. Cũng không biết đó là con muỗi hay Loan Niệm.

Thượng Chi Đào bị cô chọc cười, về đến khách sạn, cô thay một bộ quần áo mới, xách máy tính lên đường.

Trang phục của Thượng Chi Đào là một chiếc váy hoa cổ chữ V, chiếc cổ trắng nõn nối liền với phần da nhỏ trước ngực mềm mại như ngọc. Những người ngày thường ăn mặc bình thường thỉnh thoảng thay đổi phong cách liền trở nên đầy đặn và tươi sáng.

Lumi đi bên cạnh cô, không khỏi chặc lưỡi: "Nhìn không ra nha, mượt lắm nha cô gái!"

Thượng Chi Đào được cô khen ngợi có chút đỏ mặt, theo bản năng cúi đầu nhìn đường viền cổ áo của mình, rất bảo thủ, không lộ gì, cô không biết Lumi đang trêu chọc cái gì.

Khi họ đến nhà hàng, Loan Niệm đang xem thực đơn. Nghe thấy lời chào của Lumi, anh ngước mắt lên, gật đầu với họ, liếc nhìn Thượng Chi Đào rồi cúi đầu gọi thêm món.

Nhà hàng rất ồn ào, những người già trò chuyện bằng tiếng Quảng Đông với giọng điệu nhẹ nhàng dễ chịu, Thượng Chi Đào cảm thấy như thể cô đã đến Hồng Kông vào những năm 1990 như những bộ phim TVB yêu thích của mình.

Lại nhớ đến những năm cô dùng bính âm để học các bài hát tiếng Quảng Đông, đôi mắt như sáng lên.

Grace hỏi Loan Niệm: "Nghe nói Luke là người Quảng Đông?"

"Quê gốc Giang Tô."

Thế là mở đầu, mọi người bắt đầu trò chuyện về quê hương của họ.

Thượng Chi Đào ngồi đó yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một hai câu hỏi. Sự tĩnh lặng của cô giống như ly nước trong tầm tay, chỉ cần đặt ở đó, khi cần thì cầm lên uống, không uống cũng không nhìn thừa.

Không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang tình yêu và hôn nhân, Lumi đặt tay lên vai Thượng Chi Đào hỏi cô: "Vậy em có bạn trai chưa?"

Bị hỏi đột ngột, Thượng Chi Đào có chút bối rối, mặt đỏ bừng: "Không có."

“Thích đỏ mặt thật đấy, chưa yêu đương đúng không?” Đồng nghiệp nữ thích buôn chuyện, cho dù chuyện không liên quan gì đến họ. Lúc này, ngoại trừ Loan Niệm, tất cả mọi người đều nhìn Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào như bị nướng trên lửa, bất kể thế nào cũng phải khai báo. Lúc trả lời thì liền trở nên nghiêm túc, không giống mấy bà cô buôn chuyện nơi công sở: "Hồi đại học em có yêu một lần."

“Kể nghe xem?” Lumi trêu chọc cô.

“Thôi ạ” Cô mím môi và nhìn sang một bên. Đột nhiên nhớ đến nụ hôn đầu tiên với Tân Chiếu Châu, anh hôn lên má cô trong quán bún tiết vịt ồn ào. Cô vẫn nhớ sự ngượng ngùng của họ lúc đó.

“Uống trà không?” Loan Niệm nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên hỏi, sau đó đứng dậy rót trà cho các cô gái. Grace nào dám uống trà sếp rót, vội vàng đứng dậy: "Để tôi, để tôi. "

“Không sao, chăm sóc phái đẹp là trách nhiệm của tôi.” Rất có phong thái, không giống người mấy lần châm chọc Thượng Chi Đào yêu cầu cô rời đi. Nhân tiện giải vây cho tình huống của Thượng Chi Đào.

Loan Niệm từ tận đáy lòng không thích xã giao và bữa tối hôm nay là một loại xã giao. Đặc biệt không thích bàn tán những điều vô bổ trong các bữa tiệc tối, như thể biết ai đã ngủ với ai có thể làm dự án tốt hơn.

Anh vừa rót trà, cấp dưới tự nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, vì vậy liền tiếp thu không dị nghị thiên hạ nữa, nghiêm túc nói về dự án này.

Sự tức giận của Thượng Chi Đào đối với Loan Niệm biến mất ngay lập tức, cô thậm chí còn có chút cảm kích. Tại sao Loan Niệm lại kỳ lạ như vậy, anh ta khiến bạn liên tục chuyển đổi giữa tôn trọng và ghét anh ta, nhưng anh ta vẫn cứ thích như vậy.