Chương 6: Loan Niệm là tên ôn thần

Chương 6: Loan Niệm là tên ôn thần

Hầu như mọi thứ đều suôn sẻ vào ngày đầu tiên đi làm, ngoại trừ Loan Niệm thuyết phục cô thay đổi công việc.

Nhưng Thượng Chi Đào là ai cơ chứ?

Từ nhỏ đã có tính tình tốt, phiền muộn nhanh chóng tiêu tan, chỉ âm thầm dán mác cho anh là "không nên đυ.ng vào", "kỳ quặc" và "có tí đáng ghét".

Cô thầm nghĩ, hừ, mình sẽ không từ chức đâu.

Thượng Chi Đào trở về nhà đã gần nửa đêm, khu phố tối om.

Đằng sau cô bỗng có tiếng bánh xe của chiếc xe đẩy trượt trên mặt đất, âm thanh đó luôn theo cô, giống như một bộ phim kinh dị.

Cô chạy nhanh nhất có thể, chạy vào hành lang tối, một mạch lên lầu, lao vào phòng và khóa cửa lại.

Vừa cởi đầm và mặc bộ đồ ngủ vào người, cô hoảng hồn khi nghe thấy tiếng mở cửa vào nhà.

Sau đó, nghe thấy tiếng của bánh xe của xe đẩy phát ra tiếng động nhỏ, ngoài ra không còn tiếng động nào khác.

Là một trong 2 người bạn cùng nhà chưa gặp.

Thượng Chi Đào đợi một lúc, xác nhận anh ta không tắm rửa, sau đó mặc một chiếc áo phông rộng đi vào phòng tắm, tốc độ tắm khiến bản thân cô kinh ngạc.

Khi đang nằm trên giường, cánh cửa căn phòng đó mở ra.

Cô nghe thấy tiếng ai đó bước vào phòng tắm.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, cầm cái chậu nhỏ bước ra khỏi phòng, cánh cửa xéo đối diện cũng được mở ra.

Một chàng trai cao và gầy, Thượng Chi Đào không đeo kính áp tròng nên không thể nhìn rõ mặt.

Nhưng vẫn cười lịch sự với anh.

“Em dùng nhà vệ sinh đi, anh đi phòng bếp.”

Chàng trai nhẹ giọng nói, xoay người đi vào phòng bếp, không đợi cô cảm ơn.

Khi Thượng Chi Đào thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài với chiếc túi trên lưng, cô lại tình cờ gặp anh.

Lần này rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng, chàng trai có bộ dạng rất thư sinh, nhìn ôn hòa hơn Luke rất nhiều.

Luke? Thượng Chi Đào tự mình sửng sốt, nghĩ đến vị ôn thần này vào sáng sớm?

“Đi làm à?” Chàng trai cười, chủ động bắt chuyện với cô.

“Vâng. Anh cũng sớm thế?"

“Ừ. Muốn đến công ty chạy bộ 1 chút."

Thượng Chi Đào liếc nhìn chiếc ba lô của chàng trai, có in logo công ty trên đó.

Chà, đó thực sự là một công ty tốt.

Chàng trai chú ý đến ánh mắt của cô, ngượng ngùng cười: "Công ty của tụi anh cũng không tốt như vậy, thường xuyên phải tăng ca, đi công tác, rất vất vả. Còn em thì sao? Em làm việc cho công ty nào?"

“Lăng Mỹ.”

“Lăng Mỹ ... Nhiều quảng cáo của công ty anh đều do Lăng Mỹ làm."

Thượng Chi Đào cũng có chút ngại ngùng: “Nhưng những cái đó cũng không phải em làm. ” Là Luke, vị ôn thần đó làm đó.

Cô trông chân thành và thẳng thắn, khiến chàng trai phải lén liếc nhìn cô.

Sự im lặng đột ngột ập đến, hai người đi một mạch đến trạm xe buýt, đứng dưới cơn mưa phùn sáng sớm chờ xe buýt.

"Anh tên Tôn Viễn Chư, còn em?"

“Phải “Viễn Chư” trong “Mãnh chí dật tứ hải, Khiên cánh tư viễn chư”* không?” Thượng Chi Đào cười hỏi.

“Em cũng biết nữa à?”

"Bố em có dạy đọc qua. Em tên Thượng Chi Đào."

Thượng Chi Đào nói xong liền nhảy lên xe, ngồi trên ghế cạnh cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt Tôn Viễn Chư.

Khi Thượng Chi Đào còn nhỏ, Lão Thượng cũng đã nỗ lực rất nhiều để đào tạo con gái mình thành một bậc thầy văn học, dạy Thượng Chi Đào ngâm thơ và đọc cho cô nghe mỗi ngày.

Thượng Chi Đào thơ vẫn học, sách vẫn đọc, nhưng cũng chỉ tầm đó.

Haizz không có tài năng mà ... Lão Thượng thầm nói với Đại Địch.

Cô lấy sách ra đọc trên chuyến xe buýt lắc lư.

Những người trẻ tuổi có nhiều năng lượng đến nỗi họ có thể trông sảng khoái vào buổi sáng ngay cả khi chỉ ngủ năm tiếng đồng hồ.

Cô lấy một tập tiếng Anh thương mại mỏng để đọc.

Hôm qua khi ký hợp đồng, nghe thấy những người khác nói chuyện bằng tiếng Anh, phải mất một lúc lâu Thượng Chi Đào mới có thể nhớ được ý nghĩa của những từ mà họ nói.

Bỗng nhiên cảm thấy sự khác biệt giữa họ và mình quá lớn nên tối về nhà liền lôi cuốn sách tham khảo ra.

Có một số điều thực sự kỳ lạ.

Khi còn đi học, mặc dù thành tích chỉ tầm khá giỏi nhưng cô chưa bao giờ cảm giác khủng hoảng như vậy.

Chỉ sau một ngày đi làm, cảm giác khủng hoảng ập đến cửa rồi.

Thượng Chi Đào không biết tại sao, nhưng câu nói "Tôi khuyên cô nên thay đổi công việc" của Loan Niệm đã khiến cô chấn động như vậy.

Hiệu quả của việc đọc trên xe buýt là cực kỳ cao, cô đã ôn hơn 30 từ vựng và một bài thơ tiếng Anh, vừa xong thì cũng đến trạm.

Chuyến xe buýt dài bỗng nhiên không còn nhàm chán và thậm chí còn bổ ích.

Cô nhét cuốn sách vào ba lô và nhảy xuống xe.

Chiếc đầm màu cam nhạt trên người cô tung bay theo gió mang theo vẻ trẻ trung.

Bước nhanh về phía công ty, cô khéo léo bước vào thang máy vừa lúc cửa thang máy đóng lại.

Khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Loan Niệm, dường như anh cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

Một con chim ngu ngốc phải bay trước, nếu nó ngu ngốc mà còn không làm việc chăm chỉ, thì sẽ thực sự không qua nổi thời gian thử việc.

Loan Niệm cười giả lả trêu chọc cô: “Nhân sự còn chưa đi làm.”

"Hả?" Câu nói của anh chặn mất câu chào Thượng Chi Đào định nói, đôi mắt cô tràn đầy những dấu hỏi lớn nhỏ.

“Đưa đơn nghỉ việc đâu cần phải sớm như vậy.” Loan Niệm đoán cô không hiểu nên bổ sung thêm một câu.

Thang máy kêu một tiếng mở ra, chân dài đi vòng qua Thượng Chi Đào và đi về phía văn phòng.

Khóe miệng anh hiện lên ý cười, khó phân biệt là đùa hay giễu cợt, nhưng vẻ mặt đó lại cho người khác một cảm giác áp bức.

Đệt.

Thượng Chi Đào bắt chước giọng điệu trong phim Đài Loan thầm mắng trong lòng.

Sáng khi thức dậy đã tự mình bơm máu cho bản thân ấy vậy mà hai câu nói của Loan Niệm đã rút khô hết năng lượng của cô, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.

Lặng lẽ đi theo sau anh, rồi lặng lẽ quay về chỗ mình.

Liệu những nhân viên mới khác có liên tiếp hai ngày bị sếp kêu nghỉ việc hay không?

Nhìn xung quanh, văn phòng lặng thinh.

Cô đến trước tám giờ, lúc này hầu hết mọi người vẫn đang ngủ.

Cô mở bài tập ngày hôm nay ra xem, một cuốn sổ tay kiến

thức chung về ngành, nói về một số thuật ngữ chuyên ngành.

Những thuật ngữ đó tương đối khó hiểu, Thượng Chi Đào phải tra cứu thông tin và tìm kiếm mới hiểu được sơ sơ.

Khi cô lật được nửa cuốn sổ tay, các đồng nghiệp cuối cùng cũng lần lượt đến.

Kitty trong cùng đợt tuyển dụng nhìn thấy Thượng Chi Đào có chút kinh ngạc: "Cậu tới sớm vậy!"

“Tài liệu hôm nay có vài điểm mình còn chưa hiểu nên tới sớm một chút.” Thượng Chi Đào chỉ vào tài liệu trong tay.

“Kiến thức chung chuyên ngành à?” Kitty hỏi cô.

"Đúng rồi."

Sau khi Thượng Chi Đào nói xong câu này, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Kitty, cô chợt nhận ra rằng đây hẳn là những điều quen thuộc với họ.

Nhưng cô rất thẳng thắn, thừa nhận mình không hiểu cũng không xấu hổ, chỉ là mặt hơi đỏ lên.

Cảm giác hơn người của Kitty thậm chí càng mạnh mẽ hơn.

Nơi làm việc không đơn giản, nhiều người đã hiểu rõ về mối quan hệ giữa các phòng ban của công ty ngay từ ngày đầu tiên đi làm.

Đương nhiên họ biết rằng sinh viên mới ra trường trong phòng kế hoạch sẽ có tương lai tốt hơn, mặc dù phòng Marketing quản lý ngân sách, nhưng chỉ là số ít. Hầu hết mọi người vẫn phải chạy đến địa điểm và làm việc nặng nhọc.

Theo lời người hướng dẫn của Kitty nói: đáy của chuỗi thức ăn.

Thượng Chi Đào không biết rằng Kitty đang coi thường cô trong lòng.

Cô đã dồn hết tâm huyết vào cuốn sách hướng dẫn và muốn hiểu những điều này càng sớm càng tốt.

Cô thậm chí còn không nhận ra Lumi đến.

Lumi đặt cốc cà phê lên bàn, thản nhiên nói: "Uống cà phê đi."

Thượng Chi Đào sửng sốt, vội vàng đứng dậy, bị Lumi đẩy lên ghế: "Ngày thứ 2 đi làm được uống cà phê của người hướng dẫn, em là người đầu tiên ấy!"

Cô gái Bắc Kinh chính là phóng khoáng, lớn giọng lại mang theo vẻ hài hước làm mọi người xung quanh cười và đứng dậy để nhìn họ.

Lumi không quan tâm điều đó, nói với Thượng Chi Đào: "Vậy nha, cứ như thế đi. Thay đổi không khí của công ty chúng ta. Mặc dù chị cũng muốn nếm thử cà phê của đồ đệ mình, nhưng nghĩ chúng ta không trần tục như vây, chị cũng thấy vui." Lumi đang trêu chọc cô.

Lumi không câu nệ như vậy, những sư phụ khác đang uống cà phê của đồ đệ, sau lưng phàn nàn đồ đệ ngu xuẩn, nhưng cô không làm như vậy.

Cô rất thích đồ đệ ngốc ngốc nghếch nghếch của mình, nhìn vào là khiến người ta vui vẻ.

Thượng Chi Đào cười khúc khích: "Cảm ơn Lumi."

Dường như đã học được điều đó trong thâm tâm, đối với văn hóa công ty, phải tôn trọng người hướng dẫn.

Cũng như thời xưa, bái sư cũng chú trọng thắp hương, dâng trà, vái lạy,

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, ý nghĩa chính là vậy.

*Nguyên văn gốc: 猛志逸四海, 骞翮思远翥 : Chí khí mãnh liệt vượt bốn biển, Hai cánh tung bay tít tận trời