Chương 9: Không bán

Chương 9 : Không bán

Thượng Chi Đào ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau mở mắt ra đã nghe thấy trong phòng khách có người nói chuyện.

"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi? Làm quen một chút."Là Tôn Vũ, cô thích kết bạn.

"Được. Tôi không biết nấu ăn, vì vậy phụ trách việc đi chợ." Thượng Chi Đào cũng đã nghe thấy giọng nói của Tôn Viễn Chư.

Cô nhảy xuống giường mặc đồ lót vào, sau đó mặc một chiếc áo thun rộng mở cửa, cười hỏi bọn họ: “Mọi người tụ tập à?”

"Đúng vậy. Hôm nay là lần đầu tiên nhà 601 tập hợp đầy đủ. Chúng ta làm quen nhau đi." Tôn Vũ nói rằng công ty của bạn trai cô có buổi dã ngoại ở ngoại ô Bắc Kinh trong tuần này, nên cô không cần tìm anh.

“Em có thể tham gia được không?” Thượng Chi Đào hỏi ý kiến

của mọi người, cô cũng thích náo nhiệt. Khi mới đến thành phố này, vẫn luôn muốn kết bạn.

Một chàng trai khác chưa từng gặp cũng mỉm cười nói: "Tất nhiên rồi."

Anh ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi của công ty, Thượng Chi Đào quen thuộc với logo này, thấy hơi sốc.

Bắc Kinh thực sự là một thành phố ngọa hổ tàng long, đi trên đường cứ ngỡ là người bình thường, nhưng không ai là người qua đường thực sự.

“Vậy tôi giới thiệu nha” Tôn Vũ giả vờ làm trung gian: “Thượng Chi Đào, Tôn Viễn Chư, Trương Lôi.”

Vài người trẻ tuổi cười to: "Vậy chúng ta đi mua thức ăn." Trương Lôi và Tôn Viễn Chư tình nguyện đi mua thức ăn.

Tôn Vũ đứng trước cửa sổ nhìn họ đi xa, sau đó hỏi Thượng Chi Đào: "Em có bạn trai chưa? "

"Không có ạ"

"Vậy thì em thử tiếp xúc với hai người này xem sao. Công việc của họ rất tốt, ổn định."

Những điều Tôn Vũ nói rất thực tế, ở thành phố này một người không bằng hai người, nếu đối phương là người có thu nhập khá thì cuộc sống sẽ tương đối dễ dàng.

Thượng Chi Đào đỏ mặt: "Em không vội, em vừa mới tốt nghiệp, còn muốn cố gắng làm việc."

"Công việc và tình yêu, hai việc đều không thể trì hoãn!"

Thượng Chi Đào vội xua tay: “Dạ thôi ạ, ở chung một nhà ngại lắm. ”

Tôn Vũ cười khúc khích, cô gái Quý Châu nóng bỏng và thanh tú thích mai mối cho người khác nhất.

Thượng Chi Đào thật sự không có ý nghĩ đó, đầu óc cô toàn là công việc, cô thận trọng: "Chị biết không? Ngày đầu tiên em vào làm, một sếp đã yêu cầu em từ chức."

Thượng Chi Đào thở dài: "Em hơi lo lắng, anh ta trông không giống như đang nói đùa."

"Em đắc tội anh ta à?"

"KHÔNG……"

"Anh ta thích em?"

"...Anh ta chắc không thiếu bạn gái đâu..."

"Vậy tại sao ngày đầu tiên anh ta lại muốn đuổi em?"

Đúng vậy, tại sao? Thượng Chi Đào đã suy nghĩ về điều đó trong nhiều ngày và không thể hiểu được, chẳng lẽ vì cô là người tầm thường nhất trong số các sinh viên mới tuyển vào sao? Có thể đúng.

Cô vừa nghĩ vừa làm vệ sinh cá nhân và giặt quần áo, khi gần xong thì hai người họ đã về mang theo bốn túi đầy thức ăn.

Thượng Chi Đào vội vàng hỏi: "Bao nhiêu tiền? Chúng ta AA đi?"

“Không cần, không cần.” Tôn Viễn Chư cười lắc đầu: “Chúng ta đừng làm bạn cùng nhà cãi nhau vì mấy xu tiền điện, xa gia đình thì chiếu cố lẫn nhau, chút tiền này không đáng ngại. "

Trương Lôi cũng lắc đầu: "Như vậy thì xa cách lắm, lần sau tới lượt các em."

“Được.” Tôn Vũ đeo tạp dề đi vào phòng bếp: “Để tôi trổ tài.”

“Em… chỉ biết nấu mì…” Thượng Chi Đào có chút xấu hổ với tài nghệ nấu nướng của bản thân.

“Em chuẩn bị nguyên liệu đi!” Tôn Vũ cười đem tỏi đưa cho cô, sau đó xoay người rửa sạch cá cùng sườn, động tác nhanh nhẹn.

Đám con trai chen chúc trước cửa bếp nhìn Tôn Vũ trổ tài, không khỏi thán phục: “Bây giờ không còn nhiều cô gái biết nấu ăn đâu.”

Thượng Chi Đào giơ ngón tay cái với Tôn Vũ: "Thật tuyệt." Không gian bếp chật chội làm khuôn mặt cô trở nên hồng hào, vẻ mặt tràn đầy sự trong sáng và sạch sẽ, giống như một học sinh ngoan ngoãn.

Trương Lôi liếc nhìn Tôn Viễn Chư, ho nhẹ một cái.

“Mọi người ăn cay được không?” Tôn Vũ hỏi.

“Được.” Mấy người gật đầu.

Nghe vậy, Tôn Vũ chạy trở lại phòng và lấy ra một hộp ớt băm nhỏ, rồi đẩy Thượng Chi Đào ra: "Ra ngoài đi, sặc."

Sau đó cô đóng cửa bếp lại, mùi thơm nhanh chóng bay ra, xộc vào mũi Thượng Chi Đào, bỗng cảm thấy sự cô đơn trong tuần qua đã được chữa lành.

Có phải trong một thành phố như vậy, người với người rất dễ dàng trở thành bạn bè?

Mấy người trẻ ngồi xuống với nhau, bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.

"Có muốn uống gì không?" Tôn Vũ hỏi, cô có tửu lượng tốt, lớn lên ở thị trấn Mao Đài, trong tiệc thôi nôi đã được người lớn cho uống rượu, có thể nói tửu lượng không tồi.

Hai chàng trai gật đầu đồng ý, Thượng Chi Đào có chút áy náy: "Em không biết uống rượu."

“Cô gái Đông Bắc mà không biết uống rượu à?” Trương Lôi hỏi cô.

“Chứ người Nội Mông đâu phải ai cũng biết cưỡi ngựa…” Thượng Chi Đào biện hộ cho mình.

“Vậy thì đừng uống, ha ha.” Trương Lôi gãi gãi đầu: “Người có văn hóa không khuyên con gái uống trừ khi cô ta muốn uống.”

Sau đó, anh đứng dậy đi lấy Coca, Tôn Viễn Chư lại hỏi Thượng Chi Đào: “Em uống lạnh được không?”

"Được."

Họ đều là những người lưu lạc nơi đất khách quê người, từ nam chí bắc, từ tây sang đông, ngồi bên nhau, khoảng cách bỗng chốc biến mất.

Họ trò chuyện về khắp nơi trên thế giới, từ trưa đến tối, vẫn cảm thấy có nhiều điều để nói.

Chủ đề cũng khá thú vị, mỗi người đều chia sẻ về công việc của họ, Thượng Chi Đào là người mới đi làm, không có gì thú vị để nói, nên chỉ im lặng lắng nghe.

Hóa ra đi làm vẫn phân ra nhất nhiều loại.

Tôn Viễn Chư làm về Big Data*, anh ấy đã nói về logic ứng dụng của Big Data và những vấn đề mà nó có thể giải quyết. Tôn Vũ đã phì cười khi nghe anh nói về anh và đồng nghiệp đã suýt nữa là ném máy tính trong phòng họp vì việc thu thập dữ liệu.

Còn Trương lôi làm về thuơng mại hóa sản phẩm, mỗi ngày đều phải làm việc với những người khác nhau. Những chuyến công tác, nghiên cứu thị trường, tiệc rượu tiếp khách, dần già khiến anh trông có một tí lưu manh.

Vài năm sau đó, Thượng Chi Đào đã quen biết với nhiều những ông chủ lớn ngành thương mại, và cô nhận thấy rằng hầu hết họ đều giống Trương Lôi và Trương Lôi lúc ấy cũng đã trở thành một trong những ông chủ lớn.

Tôn Vũ xuất thân là làm tiêu thụ. Cô ấy từng làm việc trong bộ phận bán hàng tại một công ty điện tử viễn thông hàng đầu, nhưng cô đã kiên quyết từ chức vì khách hàng bị lãnh đạo ép giao cho các đồng nghiệp khác.

Đúng là một nhóm người thú vị!

Đang rửa bát thì điện thoại của Thượng Chi Đào reo lên, cô chạy tới bắt máy thì nghe thấy giọng Lumi: "Em gái ơi, chị thấy quá trình thanh toán ngày hôm qua gần xong rồi, lúc gửi thanh toán nhớ nhắc Luke phê duyệt email nhé!"

“Được ạ"

Thượng Chi Đào cúp điện thoại, nhớ tới ngày hôm qua anh hẹn ăn tối và xem hòa nhạc qua điện thoại, nhìn đồng hồ, suy nghĩ hồi lâu, quyết định gửi tin nhắn cho anh.

“Xin chào Luke, khoản thanh toán cho dự án ngày hôm qua, bên tài vụ đã tiến hành tất toán. Có một email cuối cùng yêu cầu sự chấp thuận và xác nhận của anh. Xin lỗi đã làm phiền.”

Loan Niệm phải một lúc lâu sau mới trả lời một chữ “Được” , và không nói gì khác.

Cũng may sự việc đã được giải quyết, Thượng Chi Đào mở máy tính chờ nhận email để hoàn tất, nhưng đến tận chín giờ tối Loan Niệm vẫn chưa phê duyệt.

"Tại sao nó vẫn chưa được phê duyệt?" Lumi hỏi cô.

"Em đã gửi tin rồi, và anh ấy đã trả lời được. Có lẽ đang bận gì đó?" Thượng Chi Đào có chút không chắc chắn.

“Đi hỏi lại đi.” Lumi bảo Thượng Chi Đào, sau đó an ủi cô: “Đừng sợ, em là giỏi nhất.”

"Ồ."

Thượng Chi Đào lại gửi một tin nhắn khác cho Loan Niệm: “Chào Luke, anh có tiện phê duyệt không?”

Không tiện. Loan Niệm không trả lời cô, ném điện thoại trở lại túi, buổi hòa nhạc đã kết thúc, Khương Lan bên cạnh anh vẫn đang nghiêm túc xem.

Loan Niệm từ tận đáy lòng ghét buổi tối cuối tuần nhàm chán này, nhưng bên A này rất khó đối phó, ban giám đốc đã cử anh đi.

Loan Niệm rất có chừng mực, nói chuyện phiếm với cô, vừa gần gũi lại xa cách, đối phương cũng không ngốc, cho đến khi bước vào phòng hòa nhạc vẫn chưa ngã ngũ.

Loan Niệm không vội, anh cứ thế này, xong việc cũng chẳng đưa tiền cho anh, sao phải vội chứ?

Nhưng Thượng Chi Đào thực sự không từ bỏ, và một tin nhắn khác được gửi đến: "Xin hỏi anh có thuận tiện để phê duyệt sớm một tí không? Bên tài vụ đang chờ."

"Để họ đợi."

"……Dạ được."

“Sao vậy?” Người phụ nữ bên cạnh ghé sát vào tai Loan Niệm nhẹ giọng hỏi, mùi thơm gợi cảm từ người cô cũng thoảng qua.

“Không có gì."

“Cảm ơn anh đã cùng tôi đến buổi hòa nhạc.” Đầu ngón tay Khương Lan lướt qua mu bàn tay Loan Niệm, nhẹ nhàng mà vô cùng quyến rũ.

Loan Niệm là người hiểu sự đời, nhưng anh không có hứng thú với Khương Lan. Nắm lấy cổ tay cô, anh từ từ di chuyển tay cô đặt về phía đầu gối cô.

Anh cũng chẳng phải vịt.

Anh không bán.

(*) Big data giúp nhà quản lý xây dựng mô hình chi tiêu của từng khách hàng. Với sự trợ giúp của các phân tích dự đoán, ngành công nghiệp có thể so sánh tỷ lệ cung – cầu và có thể tránh tiếp tục tung ra thị trường các sản phẩm không được hầu hết khách hàng đón nhận