Chương 1: Mở đầu chuỗi chuyển kiếp

"Triệu Hoan Hoan ngươi thực sự muốn xuống trần lịch kiếp sao?" Bóng dáng sư tôn cô tịch ngồi xếp bằng trên khối băng thạch, mái tóc bạc trắng nhưng tuấn nhan lại đối lập hoàn toàn với mái tóc kia. mày kiếm sắc sảo khẽ nhếch lên, đôi mắt đen nhánh hút hồn ánh lên sự cô tịch, làn da trắng như bách ngọc, môi mỏng hơi mím lại. Đã bao lần nhìn sư tôn nhưng Hoan Hoan vẫn không kìm được cảm khái: tiên nhân a. "Dạ sư tôn".

Sư tôn hé mở đôi mắt trầm lắng nhìn nha đầu theo mình đã mấy trăm năm. Được rồi, đúng là tránh không được số kiếp.

"Bản tôn nhìn ngươi lớn lên, cũng biết sẽ có ngày này, Hoan nhi thất tình lục dục là thứ người tu luyện chúng ta không được bi lụy, nó có thể là thanh đao giúp ngươi tiêu diệt kẻ thù nhưng cũng có thể phản chủ, đâm lại ngươi một nhát trí mạng. Hiểu chứ? Thời điểm thích hợp ta sẽ đến đón ngươi."

Đến lúc cần trưởng thành rồi Hoan Hoan, vận mệnh của ngươi, ngươi cần định đoạt rồi.

"Tuân lệnh sư tôn. Đồ nhi sẽ không để người thất vọng".

Dứt lời một đạo ánh sáng vụt tơi tay Hoan Hoan, một chiếc vòng ngọc xanh lục xuất hiện trên tay nàng. Ánh mắt tò mò nhìn sư tôn. Đây không phải chiếc vòng mà sư tôn trân quý đến mức ngày nào cũng ngồi lau chùi sáng bóng sao?

"Nó sẽ có tác dụng với ngươi."

Nói xong sưu tôn phất tay cửa đá đóng lại, Hoan Hoan hoàn hồn, nàng đã đứng ngoài động mà sư tôn bế quan. Công lực sư tôn ngày càng thâm hậu, nàng phải cố gắng để đạt được một phần như sư tôn mới được. Đôi tay bị nắng nắm chặt tới nổi lên chút gân xanh, ánh mắt kiên dinh, đôi chân bước tới cửu trùng đài.

Đã bao lâu rồi Hoan Hoan nàng chưa ra khỏi đỉnh núi băng sơn này? 1000 năm? 5000 năm? Nàng không nhớ rõ. Nhưng cái ngày nàng đói khát bé nhỏ nằm trong đống rác rưởi kia, song thân mất, môn phái bị tiêu diệt, bỏ lại đứa trẻ mới 3 tuổi ở đó may mắn được tầng cuối cùng bảo hộ của cha mẹ cứu. Lúc ấy, sư tôn xuất hiện như một vị thần. Ngài đã tái sinh Hoan Hoan một lần nữa. Ân huệ của sư tôn đối với nàng là tất cả, dù người có muốn cái mạng này, nàng cũng nguyện ý. Mỉm cười nhạt, nàng lắc đầu, sư tôn là ai chứ, nàng không làm vướng tay ông ấy đã là tốt lắm rồi.

Chẳng bao lâu Hoan Hoan đã bước tới cửu trùng đài. Nhắm nhẹ hai mắt, cảm giác từng luồng ấm áp ánh sáng vây quanh bản thân, Hoan Hoan dần mất đi ý thức. Nhưng trước khi thực sự hôn mê nàng nghe có tiếng người chạy lại, tiếng hô "Hoan Hoan, nàng lại thất hứa chờ ta rồi. Đợi ta tìm được nàng ta sẽ trói chặt không bao giờ để nàng chạy mất."

Tiêu Cẩm Ngọc sao?