Chương 9: Tiểu tam

Tài khoản ngân hàng của Tiêu Hạnh tối qua đã nhận được một dãy số 5 số 0, vở kịch này hắn đương nhiên hải diễn cho thật tốt. Uyển Dư buộc phải rời khỏi Hải

Thành ngay hôm nay.

Tiêu Hạnh đẩy đẩy mắt kính, giả bộ nói: “Trong này có phải là có hiểu lầm gì không?" "Hiểu lầm?!"

Người phụ nữ phát huy hết bản chất chua ngoa của mình, cô ta nhảy dựng lên: "Tiện nhân này dụ dỗ chồng tôi lên giường với cô ta, ăn hết tiền của chồng tôi, còn có thể là hiểu làm

Sao?"

Người phụ nữ quay người lại, hưởng cầu thang hết lên: "Trương Bảo, anh mau lại đây cho tôi! Anh nói xem, tiểu tam này du do anh như thế nào hàn

Bị vợ gọi tên, Trương Bảo hớt hải bước tới, nhìn Uyển

Dư một cái rồi lập tức củi đầu xuống. "Là cô ta đã dụ dỗ anh. Vợ à, anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ dám như vậy nữa em tha lỗi cho anh có được không, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa, sau này chỉ có mình em thôi. Anh chính là bị cô ta làm cho mê muội. Cô ta ... cô ta quấy rầy anh, cứ cuốn lấy anh ... anh không cầm lòng được nên..." Giọng của Trương Bảo càng ngày càng nhỏ, như thể hắn và Uyển Dư đã làm điều gì đó rất đáng xấu hổ không thể nói ra được.

Tiêu Hạnh bảy ra vẻ đau khổ "A Uyển, sao cô có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy! Thật là không biết xấu hổ, không có tên tỉ gì cả! Dảng và có như vậy thật không ngờ lại có sở thích đi làm tiểu tam"

Cổ họng Uyển Dư nghẹn cứng, cô nhìn Tiểu Hành bằng ánh mắt uất ức vô tội, lời nói của Tiêu Hanh hiển nhiên kết luận có dụ dỗ Trương Bảo.

Bị Uyễn Dư nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu Hạnh cảm thấy có chút áy náy, ánh mắt vô thức né tránh cô, có phần chột dạ.

Uyển Dư nắm bắt được chính xác những chuyển biển cảm xúc trong mắt Tiêu Hạnh, hiểu được tâm tư của hần, trong lòng thẩm cười nhạo, e rằng Tiêu Hạnh này đã sớm nhận được lợi ích từ người nào đó

Đến cùng, một bác sĩ chữa bệnh cứu người cuối cùng vaanc không vượt qua được cám dỗ

Ngay khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Uyển Dư, cô đã thấy Hiểu Khê đang đi tới, tay bắt lấy cánh tay của Lục Minh Thành hai người trông thật mùi mẫn. Uyên Dư trong lòng thừa biết Hiểu Khê từ trước tới giờ chỉ xem cô như cái gai trong mắt muốn nhổ cỏ tận gốc. Không ngờ là nhanh như vậy, cô vừa trở về đã lập tức muốn tổng cô đi rồi.

E là lần này phải để cô ta thất vọng rồi, Diệp Uyển Dư cô sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Chỉ là cô không ngờ rằng Cậu trẻ sẽ ở cùng với Diệp



Hiểu Khê, không hiểu sao cô lại cảm thấy Hiểu Khê đặt trên cánh tay Lục Minh Thành có chút không thuận mắt, trong lòng thoáng chút cảm giác gì đó rồi chợt biến mất.

Uyển Dư thu hồi ánh mắt nhìn Hiểu Khê và Lục Minh

Thành, cô nhìn Tiêu Hanh, không hoảng sợ cũng không run rẩy: "Giám đốc Tiêu, tôi hoàn toàn không quen biết hai người này. Những gì bọn họ nói đều không có bằng chứng tất cả đều là bọn họ bịa đặt . Bọn họ là muốn tật gáo nước bẩn này lên người tôi, thể với trời đất, Uyển Dư không làm gì trái với lương tâm, trái luận thường đạo lý." "Nếu cái gì cũng cần bằng chứng thì tôi cũng có thể nói rằng họ là những kẻ gϊếŧ người và nên bị bỏ tù đúng chứ ?!" Uyển Dư đanh thép đáp trả

Người phụ nữ bị Uyển Dư nói tức đến đỉnh đầu cũng sắp bốc khỏi rồi “Tôi mặc kết Chính là cô ta dụ dỗ chồng tôi ! Bệnh viên phải cho chúng tôi một lời giải thích. Loại người này phải Bị sa thải cô ta không xứng đáng làm bác

Hiểu Khê và Lục Minh Thành cũng nghe thấy động tĩnh ở đây, Hiểu Khê biết rằng buổi biểu diễn tuyệt với do cô thiết kế đã bắt đầu, cô giả vờ khó hiểu và kéo cánh tay của Lục Minh Thành: "Phía trước, mọi người sao đông đủ như vậy? Người kia trông thật giống A Uyên!"

Khi Hiểu Khê nói điều này, cô ta lên quan sát biểu hiện của Lục Minh Thành. Tuy nhiên, Lục Minh Thành hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào, gương mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, nghiêm nghị, cô ta lần nào cũng thất bại trong việc thăm dò suy nghĩ của anh.

Ngày hôm qua sau khi Uyển Dư trở về Trung Quốc, Hiểu Khê đã nhờ người theo dõi có một cách chặt chẽ, người được cử đi quay lại báo rằng Uyển Dư và

Lục Minh Thành đã gặp nhau.

Hiểu Khê thực sự sợ Lục Minh Thành biết được chuyện đã xảy ra của 5 năm trước như vậy sẽ đe doạ tới vị trí của mình, mọi chuyện cô ta làm không phải sẽ đổ sông đổ biển sao, càng nghĩ Hiểu Khê càng không can tâm, cô vắt óc tìm cách muốn đuổi Uyền Dư đi, tốt nhất là cứ để Uyển Dự giống như vũng bùn trong lòng Lục Minh Thành, một thứ tanh tười bản thìu nhất.

Hiểu Khê nỗ lực không ngừng đề phá hủy hình tượng của Uyển Dư, cô ta tiếp lời "A Uyển thật là, sao lại có thể dụ dỗ chồng người khác! Hồi còn đi học, nó thường xuyên bị bắt gặp trong khách sạn cùng đàn anh, bị bạn gái người ta đánh không biết bao nhiêu lần. Thật là, sao đến bây giờ vẫn không chịu thay đổi cơ chứ? Cứ đánh nó đi cho nó một bài học để nhớ. Cũng do tôi tệ bạc quá thân là chị gái tôi đã không quản lý tốt, để con bé làm ra loại chuyện này, thật sự xin lỗi. "

Nghe vậy, Lục Minh Thành không khỏi nhíu mày, Hiểu Khê nhìn thấy còn tưởng rằng anh hận Uyền Dư, không ngờ chỉ trong vài giây sau, cô sẽ nghe thấy giọng nói của anh, lạnh như tuyết mùa đông. "Hôm nay cô nói nhiều quá."

Lục Minh Thành không chút lưu tình hất tay Hiểu Khê ra, người đàn ông này giống mây đình núi, cao cao khí lạnh, khiến người bên cạnh không lạnh mà run. tại thượng, trên người lúc nào cũng tỏa ra một luồng

Hiểu Khê sửng sở nhìn bàn tay trắng răng của mình bị hất ra, Lục Minh Thành chính là đang chán ghét cô sao? Cổ ta rõ ràng là muốn hủy hoại hình tượng của Uyền Dư, làm sao người bị khinh thường lại trở thành cô ta?

Tình hình bên Uyển Dư càng lúc càng gay gắt. “Tên tiểu tam này ngủ với chồng tôi, còn làm tôi bê mặt. Bệnh viện của các người phải sa thải cô ta ngay lập tức, nếu không tôi sống không nổi! Bây giờ nhân viên bệnh viện dụ dỗ chồng người khác như vậy, bệnh viện các người còn nhắm mắt làm ngơi Thế giới này có còn công đạo không? Đúng là ức người quá đáng! Tôi thật không muốn sống nữa! không muốn sống nữa"

Nói rồi, người phụ nữ lao ra ban công định nhảy xuống. Thấy người phụ nữ hành động không suy nghĩ, những người xung quanh nhanh chóng chạy đến kéo cô ta vào. Ai cũng xót thương cô ta nhưng đâu ai biết đây là vở kịch dành riêng cho Uyển Dư



Tiêu Hanh giả bộ khó xử: "A uyền, nhìn xem, chuyện đã đến nước này. Không bằng... cô từ chức đi. Dù sao, chuyện này cũng là cô có lỗi "Tôi không từ chức, tôi không có lỗi gì cả, tôi sẽ không từ chức"

Uyển Dư bất bình "Tôi không muốn sống nữa! Tôi không muốn sống nữa!"

Người phụ nữ béo vùng vẫy "Đừng ôm tôi Đế tôi chết đi! Để tôi chết đi “Vợ à! Em như vậy, em bình tĩnh đi được không có gì từ nói

Trường Bảo ôm lấy vợ mình, bất lực quay đầu nhìn

Uyển Du: "Cô nói cô cứ phải quyến rũ tôi làm gì? Cô chính là mực muốn tìm đến cái chết, cô đã vừa ý cô chưa, hồ giản tiếp muốn gϊếŧ chết vợ tôi, bây giờ cô ấy một ly tinh"

Xung quanh Uyễn Dư ngày một vang lên nhiều tiếng xì xào, khinh bỉ: " thật không biết xấu hổ" "Mau đuổi cô ta đi Bệnh viện làm sao có thể dùng người như vậy!" "Đúng vậy, loại người này đang bị thả lổng heo"

Nghe những lời này, Uyển Dư tức giận hừ lạnh, nhắc chân bước đến chỗ Trương Bảo "Anh Trương, đúng không? Anh có nghĩ mình nên nhìn vào gương trước khi nói những lời này không?" “Tôi tuy không kén ăn, nhưng mùi vị này tôi thật là nuốt không trôi

Vốn đi mọi người đều đứng về phía vợ chồng Trương

Bảo, nghe được những lời này đều ngưng trong suy nghĩ lại.

Quả thực, quyền rũ một người vừa lùn vừa béo, da mặt nhẵn nhụi đẩy mụn và dầu quả thật không xứng với khí chất của người con gái trước mặt. Nói ra, giống như một câu chuyện cười. Đối mặt vốn luôn lạnh lùng vô cảm của Lục Minh

Thành, thoảng vài ý cười.

Người phụ nữ này luôn làm anh ngạc nhiên.

Trương Bào nghẹn họng đến nơi không nên lời, người phụ nữ béo thấy tình hình xấu đi trở nên bất lợi thì bat dau noi loan.

Cô nghiến răng vung vẩy cánh tay rắn chắc rồi kéo

Uyền dư bằng tất cả sức lực "Tiện nhân, dụ dỗ chồng tôi còn dám nhắc đến mặt mũi " "Không phải cô thích quyến rũ đàn ông sao? Tôi bây giờ sẽ cho mọi người thấy thứ mà cô dùng để quyền rũ chồng người khác"

Ả ta vừa dứt lời, lập tức có vài phụ nữ khoảng ba mươi tuổi xông đến, túm quần áo, kéo tóc Uyển Dư Một số người lấy điện thoại bật chế độ quay video, Bạn họ đây là muốn lột sạch quần áo của Uyển Dư.