Chương 1

Trước mặt là cánh cổng lớn sừng sững, một lối đi nhỏ rải đá cuội hướng về phía căn nhà khổng lồ màu trắng tinh. An ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn người một lúc lâu, vẫn chưa dám bước vào.

Đây là nhà mới của cô, nơi cô sẽ ở trong một thời gian dài sắp tới. Hít sâu một hơi, cái khí thế đàn áp của căn nhà này dội lên đầu khiến cho cô bất giác căng thẳng. Nhưng dù sao đối với cô, việc được chuyển đến đây chẳng khác nào một món hời. So với cuộc sống ở nhà cũ, thì căn nhà này có lẽ sẽ là một tương lai mới tuyệt vời.

– Cô An, sao còn chưa vào? – Chú Lý lái xe vòng trở về từ gara bên cạnh, hỏi.

An giật mình. Cô chưa muốn vào, nhưng cũng chẳng thể đứng đây mãi.

– À, cháu, hồi hộp một chút ạ.

– Mẹ chồng còn đang chờ bên trong. Mau vào thôi.

Chú Lý vươn tay xách cái vali nhỏ của cô lên, ấn vân tay lên cái máy nhỏ ở cạnh cổng. Ông chợt nhận ra điều gì đó, quay lại cười khổ với cô một tiếng.

– Quên mất, lát nữa tôi làm chấm vân tay cho cô nhé.

An cúi đầu nhẹ nhàng, toàn thân toát ra vẻ hiền lành, mềm mại, khiến người khác cảm thấy thương xót. Với tính cách này, không sớm thì muộn, cô cũng sẽ chết ngạt trong cái gia đình này. Ông Lý thở dài, rồi nhanh nhẹn xách vali bước về phía trước.

Vào đến phòng khách, khi cô vẫn còn đang ngơ ngẩn với vẻ đồ sộ từ nội thất được bài trí bên trong, một giọng nói lanh lảnh đầy mỉa mai đã vang lên bên tai.

– Chà. Em dâu mới quý hóa quá nhỉ. Có phải cô cho rằng bước chân vào đây là thành bà hoàng, to nhất rồi, nên không cần chào hỏi ai nữa đúng không?

An ngẩng lên, hướng về phía tiếng nói vọng ra. Vừa thấy ba người ngồi ở phòng khách, trái tim cô đã dội lên những tiếng đè nén thình thịch. Bà Nguyệt, mẹ chồng cô, cùng với anh chồng và chị dâu trưởng đã đợi sẵn ở đó, với vẻ mặt lạnh nhạt và mỉa mai. Trong khi An thì vẫn đứng đờ ra tại chỗ, không biết mình nên làm gì vào lúc này. Cái cảm giác ấy, giống y hệt với lúc còn ở nhà cũ của mình, áp bức và bế tắc.

An thầm nghĩ, không phải mình chỉ chuyển từ nhà tù này sang nhà tù khác chứ? Không phải mẹ đã nói với cô rằng, kết hôn cùng Chiến, cuộc sống cô sẽ thay đổi hay sao?

Ông Lý huých nhẹ vào lưng cô một cái, hất đầu về phía người nhà đang chờ đợi, ý chỉ cho cô rằng nên tiến tới chào hỏi.

Da đầu cô run lên, An dợm bước về phía phòng khách, cúi nửa người.

– Trong nhà này chẳng có quy củ gì hết hay sao? Hay là cô bị câm rồi?

Chị chồng lên tiếng lần nữa, vẫn là cái giọng điệu hạch sách.

– Con xin lỗi, vừa mới về, con không hiểu quy củ trong nhà. Sẽ không có lần sau ạ.

Bà Nguyệt chậm rãi buông một tiếng thở dài, đánh mắt lên liếc nhìn cô một cái. An cảm thấy mình như thể quay về thời cổ đại, bản thân thì là một nô tỳ đang khúm núm trước thái hậu với nương nương.

– Cô mau dọn hành lý vào phòng đi. Phòng nhỏ ở tầng trệt.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của An, chị chồng đã vội vã bổ sung thêm vào.

– Chiến đi công tác, phòng tân hôn vẫn chưa dọn dẹp xong. Em dâu ở tạm phòng dưới đi. Phòng hai đứa, để chú ấy về rồi quyết định.

An rầu rĩ gật đầu. Dù sao thì cô cũng quá quen với kiểu bắt nạt này rồi. Hơn nữa, cô cũng không muốn bị nói là cáo mượn oai hùm, dựa dẫm vào Chiến để mà đũa mốc chòi mâm son. Cuộc hôn nhân này đối với cô chỉ là tấm vé may mắn để thoát khỏi cuộc sống khổ sở trước đây. Còn sau này, sống như nào, tất cả phải phụ thuộc vào cô rồi.

– Dạ, con đã biết.

An nhỏ nhẹ nói, cầm vali nhỏ của mình tiến về phòng trong góc.

Đó là một căn phòng nhỏ xíu, trông cũng có vẻ gọn gàng, nhưng chỉ đủ cho một người ở. An có cảm giác như đây là phòng của người giúp việc vậy. Cô vẫn cảm thấy vui vẻ. Nơi này so với nơi ở cũ, tất cả đều tốt hơn.

Cô mau chóng thu xếp đồ đạc cá nhân của mình, bỏ vào tủ. Đồ của cô cũng chẳng có gì nhiều ngoài vài ba bộ quần áo với mấy thứ linh tinh.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi, chị chồng đã hùng hổ xông đến, gõ cửa cành cạch. An vừa ra mở cửa thì đã bị ném ịch cái tạp dề vào người. Cô ngỡ ngàng tròn mắt nhìn chị chồng.

– Chị…

– Gọi cái gì? Dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm tối đi. Nhà này không có giúp việc đâu.

Chị dâu chồng nói xong rồi hất hàm bỏ đi. An nắm chặt cái tạp dề trong tay. Chị ta nói cứ như cô là người giúp việc được thuê về vậy.

Chẳng biết người ta mơ mộng nhà to, biệt thự sân vườn làm gì. Cô chỉ biết, để dọn sạch sẽ căn nhà này thì cũng phải mất đến nửa ngày. Làm xong xuôi, lưng cô đã như muốn gãy vụn. Sức khỏe của cô không được tốt, cho dù mới chỉ quá hai mươi một chút, nhưng thể lực của cô có khi chỉ đáng bằng bà cụ già tám chục tuổi.

Vừa mới bước vào nhà này đã liên tục gặp chuyện, bị người ta trèo lên đầu lên cổ. Xem ra những ngày tháng này cũng không hẳn là dễ dàng. Được rồi, cô giỏi nhất là nhẫn nhịn, chỉ cần chờ đến khi Chiến về, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.

Trong phòng đọc sách ở trên lầu hai, bà Nguyệt cùng với con trai cả và con dâu trưởng, mặt ai cũng nặng nề khó chịu.

– Mẹ thế mà lại chấp nhận cho nó kết hôn! – Trường, con trai cả của bà ta hậm hực.

– Đúng vậy đấy. Như thế không phải chú hai sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản à?

Trông cả hai vợ chồng nọ gấp rút đến độ sắp nổ tung. Chỉ có bà Nguyệt là vẫn còn bình tĩnh.

– Yên lặng. Chừng nào hai đứa nó còn chưa có con, thì vẫn còn cơ hội.

– Mẹ nói cứ làm như dễ lắm.

Trường tiếp tục hậm hực. Hắn vốn là một tên công tử bột, không làm chỉ ăn, một kẻ không tài nhưng phá lại cực giỏi, vẫn luôn ôm mộng được thừa kế cả tập toàn nhà mình. Nhưng đáng tiếc, bố hắn lại nhìn thấu tâm tư và năng lực của hai đứa con, một chút tài sản cũng không muốn chừa lại cho mẹ con hắn. Điều này khiến hắn bực bội và ghen tỵ đến phát điên.

– Sao con không bảo vợ con sinh đi!

Bà Nguyệt quát lên. Nồi nào úp vung nấy, con trai vô dụng, thì con dâu lại tham lam. Cô ta tìm đủ mọi cách kết hôn với Trường, nhưng cuối cùng lại không thể sinh con. Chỉ là, bà Nguyệt không thể đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Diệu bị đυ.ng trúng tim đen, muốn gắt gỏng cũng chẳng được. Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành đứng ra, giả vờ làm anh hùng mà nhận trách nhiệm cao cả.

– Được rồi. Con sẽ khiến cô ta phải điên lên mà bỏ chạy.

***

Quanh quẩn đến tận mười giờ tối, An mới coi như là làm xong việc của mình. Cô thở phào một hơi, ngồi tựa vào thành giường.

Chiếc vali nhỏ vẫn còn đang soạn dở dang.

– Phượng hoàng tái sinh cái con khỉ. – An đấm bóp cánh tay nhức mỏi, bật ra câu chửi thề.