Chương 26

Chương 26:

Nhan Ngọc Kiều nhớ tới lúc trước, thật vất vả đợi được mẹ Nhan Bạch qua đời, mẹ con cô ta mới có thể vào được Nhan gia, họ làm mọi cách để bôi đên hình tượng Nhan Bạch, khiến cô bị người khác chán ghét, tính cách cũng dần trở nên quái gỡ nội hướng, còn cô ta lại khéo léo lấy lòng mọi người trong nhà và khiến họ yêu mến mình, tất cả những điều này đều rất thành công…

Nhưng hiện giờ, những thay đổi của Nhan Bạch khiến cô cảm thấy khủng hoảng, giống như Nhan Bạch muốn chậm rãi đoạt lại những gì cô đã mất, những gì cô ta đã lấy đi.

Nhan Ngọc Kiều không duy trì hình tượng người chị dịu dàng của mình mà trực tiếp rời khỏi bàn ăn, Cấm Bạch rất là vô tội rút tay lại, nhưng không có bất kỳ sự tức giận hay cảm xúc nào khác, sau khi ăn xong bữa sáng cô cũng theo sát sau đó rời bàn ăn.

Nhan Thế Lương nhìn thấy thái độ vừa rồi của Nhan Ngọc Kiều, hơi cau mày, Ngọc Kiều trước giờ luôn thiện giải nhân ý, tại sao lại có thái độ như vậy.

……

Sau đó, Nhan Thế Lương lái xe đưa Cấm Bạch cùng Nhan Ngọc Kiều đi học, Nhan Ngọc Kiều ngồi ở vị trí ghế phụ, thân mật cùng Nhan Thế Lương nói chuyện, trong khi Cấm Bạch lại tự giác ngồi ở ghế sau, đặt cặp sách trên ghế ngồi, tựa vào cửa sổ xe, nheo mắt nhìn khung cảnh đang lùi nhanh ngoài cửa sổ.

Khóe miệng nhếch lên, tựa hồ đang có tâm tình tốt, ánh mắt ôn nhu.

"Một, hai, ba, bốn..." Cô tựa hồ đang đếm cái gì đó, âm thanh rất nhỏ, gần như không có ai nghe thấy, cuối cùng cô đếm rất nhiều, sau khi đếm xong, khóe miệng nhếch lên, có vẻ rất vui vẻ, lẩm bẩm.

“Này, trước khi ta tìm được các ngươi thì phải sống thật tốt nha ~”

“Tới trường học rồi……”. Lúc Nhan Thế Lương dừng xe và nhìn về phía sau, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng này, một thiếu nữ mỉm cười ấm áp và dịu dàng. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào mặt cô, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, giống như tín đồ thành kính nhất của ánh sáng, cảnh tượng khiến Nhan Thế Lương có chút hoa mắt.

“Cảm ơn anh trai ~” Cấm Bạch quay đầu lại, hơi mỉm cười nhìn về phía Nhan Thế Lương, nói xong liền bước ra khỏi xe, đeo cặp sách lên đi về phía lớp học.

Bỏ lại Nhan Thế Lương nhìn bóng lưng Cấm Bạch với vẻ sững sờ.

……

Nhan gia là hào môn thế gia ở thủ đô, xuất thân nhà giàu, vì vậy, cô đương nhiên theo học một trường tư thục xuất sắc, nghe nói kẻ đứng đứng sau bảo lãnh ngồi trường này ở thủ đô không ai dám trêu vào, hơn nửa tiêu chuẩn tuyển sinh của họ rất khắt khe, những học sinh theo học ở đây ai mà không phải đều thuộc dạng gia thế hiển hách.

Nhưng mà ở trường học thì liền có phân biệt thành tích tốt và kém, cũng như có lớp tốt và lớp kém.

Nhan Bạch năm nay mười ba tuổi, vừa kết thúc kỳ nghỉ đông, cô đang học cấp hai, bởi vì cô luôn quái gỡ hướng nội, thành tích rất kém nên cô được phân vào một lớp hỗn loạn.

Lớp dành cho những học sinh có vấn đề, lớp 7-3, là cơn ác mộng của toàn khối học, những người bên trong đều là những nhân vật hỗn thế ma vương, ngày thường Nhan Ngọc Kiều cố tình hoặc vô tình làm mất hình tượng của Nhan Bạch trong trường, khiến nhiều người có ấn tượng xấu về Nhan Bạch, những người trong lớp 7-3 cũng không ngoại lệ, họ thường xuyên trêu chọc, bắt nạt cô.

Nhan Ngọc Kiều lớn hơn Nhan Bạch một tuổi, thành tích học tập khá tốt, học lớp bên cạnh Nhan Bạch, phần lớn học sinh lớp đó có thành tích khá tốt, rất được giáo viên yêu thích.

Hiện tại, Cấm Bạch đang trên đường đến lớp.

“Xin chào, tôi có thể hỏi làm thế nào để đến lớp 7-3...” Cấm Bạch thản nhiên chặn một học sinh lại và nói.

“A……” Người con trai bị chặn lại nhìn cô gái trước mặt, sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Cấm Bạch đang hỏi về lớp 7-3, trong lòng không khỏi có chút đồng tình. Cô gái ngoan ngoãn này lại bị phân vào lớp 7-3, chỉ sợ sẽ bị đám người đó đùa chết.

“Lớp 7-3 đâu…” Cậu chỉ về hướng một hướng.

Sau đó hắn nhìn bóng dáng Cấm Bạch lắc đầu, tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại được phân vào lớp 73 ?