Chương 14

Trong phòng sơ sinh, cả trăm đứa bé với những đường nét giống hệt nhau, tất cả đều đang ngủ. Dung hoảng loạn, khập khiễng chạy xung quanh phòng sơ sinh với hi vọng rằng sẽ tìm được Yên, đứa con bé bỏng của mình.

Thường nói cho cô rằng các hộ sĩ đã ghi tên vào thẻ tên của đứa bé và buộc ở cổ chân, thậm chí họ còn viết luôn số thứ tự của đứa bé vào lòng bàn chân nó.

- Không thể nào, anh mới thấy bé Yên ở đây mà. - Thường thắc mắc và lo lắng chẳng kém gì Dung. Anh cũng đi xung quanh căn phòng để tìm đứa nhỏ.

Cả hai người lật tùng tấm tã lên, xem xét kỹ từng thẻ tên và lòng bàn chân của các em bé, nhưng không có Yên, không có số thứ tự của con.

Các em bé bị làm ồn bắt đầu giãy dụa và khóc lên. Tiếng khóc ngày một lớn dần, càng khiến Dung hoảng hốt. Cô sợ hãi, ngồi thụp xuống sàn.

Con của cô, Yên bé bỏng, hi vọng cuối cùng của cô cũng biến mất rồi ư? Ai có thể làm việc này chứ?

Dung nấc lên, nhưng cô không thể khóc ra thành tiếng. Vừa mới đây, khi đứa bé vừa lọt lòng, cô còn ẵm nó trong l*иg ngực, cảm nhận từng nhịp đập và hơi thở của con, nghe thấy tiếng đứa bé khóc ré lên đầy sức sống. Nhưng hiện tại thì sao, đứa nhỏ biến mất không dấu vết.

Thường quỳ xuống, ôm lấy Dung, xoa lưng cô. Dù anh cũng lo lắng chẳng kém, nhưng anh phải trấn an cô. Nếu lúc này cả hai cùng hoảng loạn thì chẳng phải mọi chuyện sẽ rối tung lên hay sao?

- Yên nào, đừng khóc. Đừng sợ. Có lẽ là ai đó bế nhầm, hoặc y tá đã bế nó đi tắm.

Dung chậm rãi gật đầu, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không phía trước, không chuyển động, cũng không chớp mắt. Trông cô cứ như một con rô bốt đã hết nhiên liệu, không còn hoạt động nữa vậy.

Thường đưa Dung ra phòng y tá trực ở ngay phía ngoài hành lang. Quầy trực trống trơn, không có cô y tá nào ở đó. Thường sốt ruột, dìu Dung về phía ghế chờ, còn anh thì chạy đi tìm hộ sĩ trông phòng sơ sinh.

Còn lại một mình, Dung không biết phải làm gì. Cô cứ ngồi thẫn thờ ở đó, cho đến khi có người vỗ vai cô.

- Chị đến thăm bé nào ạ?

Tiếng cô hộ sĩ lanh lảnh vang lên bên tai Dung, như tiếng chuông ngân của hi vọng. Hộ sĩ sẽ biết con của cô ở đâu. Dung chộp lấy tay cô hộ sĩ với vẻ mặt tái mét.

- Con của tôi, Yên của tôi, con tôi biến mất rồi.

Cô hộ sĩ cũng hoang mang, ngồi xuống bên cạnh Dung, cho rằng cô bị trầm cảm sau sinh mà gây ra ảo giác.

- Chị bình tĩnh đi ạ. Số thứ tự con của chị là bao nhiêu, tôi sẽ đi tìm.

- 1310. - Dung thì thào, luôn miệng lẩm bẩm. - Có người đưa con tôi đi rồi. Chắc chắn là Lucy.

Dung cứ nói luôn miệng, cứ như là đã hóa điên. Cô hộ sĩ đứng dây, bước vào trong để tìm con của Dung nhưng Dung đã níu tay cô ấy lại.

- Không có, Yên không có trong đó. Lucy đã đưa nó đi rồi, đưa tôi đến gặp Lucy!

Thấy Dung có dấu hiệu của tinh thần bất ổn, cô hộ sĩ vội vàng gọi cấp cứu. Một vài bác sĩ và y tá ngay lập tức chạy tới, cưỡng chế và tiêm thuốc an thần cho Dung, rồi đưa cô về phòng bệnh.

Trong lúc đó, Thường vẫn còn đang đi tìm hộ sĩ của ca trực vừa rồi. Trên bảng biểu của phòng trực có ghi rõ tên và hình ảnh cô gái đó. Đoán chừng cô ta có thể đi vệ sinh, Thường đi xung quanh nơi đó để tìm kiếm. Anh bất ngờ phát hiện ra cô hộ sĩ kia ngất xỉu, bị nhốt trong một phòng vệ sinh nhỏ.

Dưới sàn nhà vệ sinh còn rớt lại trên sàn một chiếc khuyên tai đính đá. Thường nhặt nó lên. Mặt trong của chiếc khuyên cao cấp có khắc một chữ L, uốn lượn mềm mại, dấu ấn đặc trưng của Lucy.

Thường siết chặt bàn tay, nắm gọn chiếc khuyên trong lòng bàn tay mình, rồi cất vào túi áo.

***

Lucy đập tay xuống bàn, vẻ mặt tức giận. Bà Hằng ngồi đối diện cô, nhíu mày, trông khá là chột dạ.

- Tại sao anh ấy lại không đến chứ? Con đã chờ đợi ngày này biết bao lâu mẹ có biết không?

Thấy Lucy gắt lên, bà Hằng cũng không dám mắng cô. Chỉ vì lời hứa sẽ đưa con của Hải về mà bà phải nhẫn nhịn Lucy. Bà Hằng không ngờ rằng Lucy lại là người như thế này, gắt gỏng, xấu tính, và hỗn hào. Cô ta chỉ biết bản thân mình mà thôi.

Nhưng ván đã đóng thuyền, bà Hằng không thể làm gì hơn là nhẫn nhịn.

- Con bình tĩnh, mẹ sẽ khuyên bảo nó.

- Con còn chẳng tìm thấy anh ấy đâu, mẹ nghĩ là có thể khuyên anh ấy sao? Trong lòng anh ấy chưa bao giờ có con!

Lucy gào lên, đứng bật dậy, thở hắt ra vì tức giận. Cô ta chợt hiểu ra, dù có lấy đi tất cả mọi thứ của Dung, cô ta cũng vẫn không thể xóa sạch hình bóng của Dung khỏi cuộc đời Hải.

Đúng lúc này, cửa nhà bật mở. Chẳng cần Lucy phải khổ công tìm kiếm, Hải cũng tự xuất hiện trong trạng thái say khướt.

Lucy liếc nhìn anh, vẻ mặt hậm hực và tức giận.

- Anh đi đâu mà giờ mới về. Anh có biết em chờ bao lâu rồi không hả? Anh có biết hôm qua là ngày gì không?

Lucy nghiến răng, hét lên với Hải. Hải đờ đẫn quay ra nhìn Lucy, chỉ nhàn nhạt nói.

- Không biết.

Lucy tức tối, cô ta vớ lấy bộ vest của Hải, thứ đang nằm chỏng chơ trên ghế sô pha, ném về phía anh.

- Sao anh có thể quên được hôm qua là ngày cưới của chúng ta chứ? Nếu anh không muốn kết hôn, thì hãy lên tiếng từ chối.

Hải nghiêng đầu nhìn Lucy, ánh mắt đỏ ngầu và thật đáng sợ, trông anh như một con thú bị giam cầm trong chính căn nhà của mình, một con thú đã đánh mất thứ mà nó yêu thương nhất.

- Tôi cũng đâu nói sẽ đồng ý kết hôn? Tất cả là do cô tự thực hiện, muốn cưới, thì tìm ai muốn làm chú rể mà cưới.

Vẫn tông giọng nhàn nhạt như vậy, hải nói xong thì ngật ngưỡng bỏ đi, định lên cầu thang và về phòng mình. Lucy lao ra và túm tay anh lại.

- Anh định bỏ rơi vợ mình sao hả? - Lucy rút ra tờ giấy đăng ký kết hôn. Hải ngớ người, không nhớ ra nổi là mình đã ký nó vào lúc nào.

- Cô! - Hải gắt lên, đẩy Lucy ra. - Chưa bao giờ là vợ tôi.

Anh đạp chân vào cửa, khiến cánh cửa đập vào tường và tạo thành tiếng động lớn. Hải giật mình khi nghe thấy tiếng trẻ con òa lên khóc.

Tiếng của đứa bé ư? Con của ai, hay là Dung đã quay về với anh?

Hải bỏ lại Lucy và mẹ mình, chạy nhào lên tầng, đi theo tiếng khóc đó. Anh nhìn thấy một đứa nhỏ nằm giữa giường, cả cơ thể bé xíu và còn đỏ hỏn, khóc gắt lên. Hải từ từ bước về phía giường, chậm rãi nhìn đứa bé một lúc lâu rồi mới quyết định ôm đứa bé lên.

- Ngoan nào. - Hải khẽ nói, cưng nựng đứa nhỏ để dỗ nó nín khóc. Anh nhận ra những đường nét trên gương mặt bé nhỏ của thằng bé. Dưới bàn chân nó còn có một dãy số, 1310, hiển nhiên là đứa bé vừa được đưa từ bệnh viện về.

Lucy lao ngay vào phòng, giật lấy đứa bé trên tay Hải.

- Đừng có động vào nó!

Hải nhướng mày. Nhìn gương mặt hoảng hốt của Lucy lúc này, anh đoán chừng đó không phải con của cô ta.

- Tại sao?

Lucy nhất thời không nghĩ ra lý do, cô ta ấp úng một chút rồi vội vàng đáp lời.

- Đây là con tôi. Nhận nuôi.

Lucy giấu đứa bé ra phía sau, quay lưng lại với Hải. Bộ dạng này của Lucy là lần đầu tiên Hải được chứng kiến. Anh đoán rằng cô ta đang giấu diếm điều gì đó. Nhưng Hải không quan tâm. Anh không muốn dính dáng gì đến Lucy nữa.

Hải cười khẩy một cái, rồi rời đi. Anh thậm chí còn chẳng muốn ở lại trong căn nhà này thêm môt phút nào, nơi đã khiến anh phải khổ sở, phá tan cuộc đời anh thế này.

Bà Hằng túm lấy tay áo Hải, nài nỉ.

- Con lại định đi đâu?

Hải không trả lời. Bà Hằng lại khẩn thiết cầu xin anh ở nhà, nhưng Hải không chịu nổi nơi này thêm một phút nào nữa. Anh gạt tay bà Hằng và rời khỏi nhà.

Thường đã đứng chờ anh ở ngoài cửa với vẻ mặt phức tạp. Thường tiến đến, chặn đường Hải.

- Tôi cần nói chuyện với anh.

***

Dù miễn cưỡng, Hải cũng vẫn đồng ý đến gặp Thường tại một quán cafe. Thường là đầu mối duy nhất dẫn đến Dung. Anh muốn tìm Dung, nhưng anh biết rằng mình không có dũng khí đó. Anh đã khiến cô tổn thương, giờ lại vác mặt đến gặp cô thì quả là quá vô liêm sỉ.

Thường uống hết cốc cafe, cuối cùng cũng không thể tiếp tục duy trì cái không khí âm u này.

- Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Nhưng trước hết, tôi phải nói với anh lời này. Xin lỗi, chuyện trước đây đều là do tôi.

- Tôi biết. - Hải thản nhiên nói, với vẻ mặt không mấy cảm xúc. - Chuyện đó để sau đi. Dung, cô ấy sao rồi?

Thường thở dài khi nghe đến Dung.

- Không ổn. Vừa sinh xong. Nhưng đứa bé biến mất rồi.

Hải trừng mắt nhìn anh ta, không thể ngờ được. Đau khổ vì sao cứ đeo bám lấy Dung mà không trút lên anh cơ chứ?

- Tôi nghĩ là do...

Thường chưa kịp nói hết câu thì hải đã tiếp lời. Câu trả lời của Hải khiến cả hai đều sững sờ.

- Lucy, đúng không?