Chương 2

Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tố giác phụ nữ bỏ trốn, bản thân tôi cũng không nhớ rõ tôi đã từng tố giác bao nhiêu người.

Tóm lại mỗi lần tố giác được một người, Thạch Thiên Trụ và mẹ chồng đều sẽ đối xử tốt với tôi hơn một chút, để tôi được phép lên bàn ăn cơm cùng họ.

Bởi vậy tôi bắt đầu thích làm việc này, thậm chí trở thành công việc kiếm sống được người trong thôn công nhận.

Hễ nhà ai vừa mới mua nàng dâu, đều nhờ tôi đến kết bạn với các nàng.

Trước tiên lừa gạt lấy sự tín nhiệm của các nàng, sau đó làm công tác tư tưởng cho bọn họ.

Nếu không làm công tác tư tưởng được thì nhìn chằm chằm, sau đó bẫy các nàng, xem các nàng khi nào muốn chạy, cuối cùng tố giác cho người nhà đã mua các nàng về.

Thậm chí người trong thôn còn phong tôi thành, [Chủ nhiệm phụ nữ.]

Người đàn ông của tôi và mẹ chồng vì điều này mà tự hào, cảm thấy tôi đem vinh quang về cho nhà bọn họ, vì thế tôi càng dốc sức làm việc.

Trong ngôi miếu hoang cuối thôn có một người đàn bà điên, thỉnh thoảng tôi đi làm ruộng về, sẽ thuận tiện mang cho cô ấy chút quả dại.

Cô ấy cười haha rồi nói với tôi, [Sai rồi, sai rồi!]

Người này cũng bị tôi tố giác, sau đó bị bắt trở về.

Tối hôm cô ấy bị bắt về, thật ra là la, [Súc sinh, súc sinh].

Sau này không chịu nổi cảnh bị giày vò liền quỳ xuống dập đầu nhận sai với người nhà, miệng không ngừng nói [Sai rồi, sai rồi].

Trước khi bỏ trốn, cô ấy rất ỷ lại tôi, nói tôi còn tốt hơn chị ruột cô ấy, cảm thấy gặp gỡ tôi chính là điều ấm áp duy nhất sau khi cô ấy bị bán đến cái thôn này,.

Lúc đó tôi nghĩ, cô gái này thật ngốc, làm sao có thể xem tôi như chỗ dựa vậy chứ?

Chỗ dựa của cô nên là người đàn ông của cô đó, chỉ cần làm cho người đàn ông này yêu cô, cô mới có thể sống tốt.

Sau này, lúc cô ấy biết được đã bị tôi bán đứng, hận không thể lao đến xé xác tôi, nguyền rủa tôi chết không yên thân.

Bây giờ người điên cũng đã an phận rồi, nhìn thấy tôi cũng không muốn đánh tôi nữa.

Thậm chí còn cười hì hì nói với tôi "sai rồi, sai rồi", cũng chẳng nhắc đến chuyện bỏ trốn.

Tôi nhìn cô ấy cắn quả dại, không khỏi nghĩ tới túi phân urê bị Vương Thiết Sơn ném ra sau núi.

Nếu cô gái đó chịu nghe khuyên bảo thì tốt rồi, nghe lời thì sẽ không phải chết.

Lúc thất bại bị bắt trở về, quỳ lạy nhận sai lấy lòng Vương Thiết Sơn cũng được.

Dù sao trong nhà đều là nam nhân định đoạt, Vương Thiết Sơn muốn mở miệng, đàn ông trong thôn cũng không ai dám động vào người phụ nữ của anh ta.

Chỉ là tính cách quá cứng rắn, luôn muốn chạy trốn, mới khiến cho mạng của bản thân cũng không còn.

Qua thêm mấy ngày, cô gái bị ném ra sau núi này đều đã bị mọi người quên lãng.

Vương Thiết Sơn lại từ nơi khác mua về một cô gái, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, thông minh lại còn rất xinh đẹp.

Tôi vẫn như cũ bị gọi đi làm công tác tư tưởng cho cô ấy, lại phát hiện cô gái này khác với những cô gái bị lừa bán đến đây.