Chương 7

Chương 7

===============

Cố Kiêu Dương trong lòng có việc, trên đường đi trường học đều biểu hiện không hứng thú. Cố Tử Kỳ đoán không ra nguyên nhân, chỉ cho rằng hắn là sợ không quên ở nội trú, “Kiêu Kiêu đừng sợ, đến lúc đó em muốn về nhà liền về nhà, muốn nội trú thì nội trú, không cần sợ ba, anh giúp đánh yểm trợ.”

Cố Kiêu Dương nghiêng đầu nhìn Cố Tử Kỳ, nhịn không được hỏi: “Anh, sao lại đối tốt với em như vậy nha.”

“Em suy nghĩ cái gì đâu, anh là anh trai em, em nói là vì cái gì.” Cố Tử Kỳ cảm thấy Cố Kiêu Dương trong lòng có vướng mắc, nhưng hắn như thế nào cũng không chịu nói. Hắn ta lớn hơn Cố Kiêu Dương 8 tuổi, có thể nói là nhìn hắn lớn lên, từ nhỏ một đoàn trưởng thành hiện tại thiếu niên. Hai người bọn họ tuy nói là anh em, nhưng tóm lại tuổi chênh lệch, luôn có chút khác nhau.

Cố Kiêu Dương từ sơ trung mặc đồ nữ tới nay liền hiếm khi có bạn bè, vì không ảnh hưởng Diệp Phàm và Kha Chí Viễn cũng cố ý hay vô tình cùng bọn họ duy trì khoảng cách, nhìn qua cô đơn, nhưng cố tình ngày thường hắn còn biểu hiện đến vui vẻ, phảng phất một chút bất thường đều không có. Cố Tử Kỳ ở trong mắt, là đau ở trong lòng, lần này biết Cố Kiêu Dương có bạn cùng phòng, hắn là có chút chờ đợi và hy vọng Cố Kiêu Dương có thể giao lưu một người bạn mới.

......

Đến trường học, cảm xúc Cố Kiêu Dương đã sửa sang không sai biệt lắm. Ký túc xá xếp gian hai người ở tầng 5, khiến người hiếm khi leo cầu thang như Cố Kiêu Dương mệt đến quá sức. Dụng cụ trong phòng hằng ngày đã sửa sang ổn thoả, hôm nay tới chỉ mang quần áo và vật phẩm tư nhân khác.

Cố Kiêu Dương vừa đến ký túc xá liền tò mò nhìn trái sờ phải, Cố Tử Kỳ thấy thế cũng chỉ chịu thương chịu khó đến giúp bỏ quần áo vào tủ. Vừa sửa sang xong, hắn đem hộp cơm lưu lại, lại dặn dò một phen mới rời đi.

Cố Kiêu Dương xem đủ sờ đủ, đem thú bông bồi ngủ đặt lên giường, một mình ngồi ở trên giường, nhàm chán, đang muốn tìm Diệp Phàm đánh mấy cái trò chơi, liền nghe được cửa bên kia truyền đến tiếng vặn cửa.

Thẩm Thanh vừa vào cửa, thấy Cố Kiêu Dương, lúc này mới có cảm giác “Ở chung” với Cố Kiêu Dương chân thật, mà cậu là lần đầu tiên nội trú, trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau không nói gì.

Đồ đạc của Thẩm Thanh không nhiều lắm, một hồi liền thu thập xong . Cố Kiêu Dương từ trước đến nay đều an phận không xuống dưới, dồn hết dũng khí đến trước mặt Thẩm Thanh chọc chọc cánh tay cậu, hỏi: “Thẩm Thanh, cậu muốn chơi game hay không ?

“Trò chơi?”

Cố Kiêu Dương nghe vậy lập tức móc di động ra, chỉ vào giao diện icon di động nói: “Quyết chiến vinh quang! Cậu sẽ chơi sao, tớ mang cậu!”

“Tớ sẽ chơi,” Thẩm Thanh nhìn màn hình, lại lắc lắc đầu, “Nhưng di động tới không chơi được.”

Thẩm Thanh biết chơi, lại còn chơi không tồi. Nghỉ hè sơ tam mẹ cho cậu đổi di động, không có nam sinh không thích trò chơi, cậu cũng giống, chỉ là cậu biết kiềm chế, sẽ không khiến chính mình trầm mê, chỉ làm như thường để tiêu khiển và giải trí. Trước khai giảng, cậu phát hiện di động mẹ đã hư đến không dùng được, lại luyến tiếc đổi, liền đưa di động mình cho mẹ, mình thì dùng lại cái trước kia.

Cố Kiêu Dương nghĩ đến ngày đó thêm WeChat , Thẩm Thanh quét cái mã, còn ngắm nhìn di động bốn năm giây ......

Nhưng chuyện di động này đối với Cố Kiêu Dương hoàn toàn không phải vấn đề, Cố Tử Kỳ là người cuồng công nghệ, di động ra thế hệ mới phải mua tất, còn có thể đều sẽ mua. Mà hiện tại trong túi hắn còn điện thoại mới mua gần đây.

Cố Kiêu Dương đưa di động trước kia cho Thẩm Thanh, nói “Cho cậu mượn, tiết tự học buổi tối vào chủ nhật chúng ta không tới, không chơi trò chơi thì quá nhàm chán.”

“Được, cảm ơn.” Thẩm Thanh cũng không làm ra vẻ, tiếp nhận di động chuẩn bị online.

Cố Kiêu Dương đem Diệp Phàm và Kha Chí Viễn kêu lên, bốn người kết thêm người qua đường là đủ năm.

Thẩm Thanh chủ chơi đánh dã, chơi huyền triệt, cũng không phải đặc biệt cường thế anh hùng. Cố Kiêu Dương như cũ chơi trung lộ, trong trò chơi hắn bị Kha Chí Viễn mê hoặc, đem giới tính thiết lập thành nữ sinh. Bị dụ có thể mắng người, hắn tin, kết quả một mạch đã bị mắng thành cẩu, nói hắn nam giả nữ, còn nói hắn lấy võng đồ làm chân dung gạt người. Mới không phải võng đồ đâu, Cố Kiêu Dương ủy khuất muốn chết.

Cố Kiêu Dương chơi chân pháp sư, bị đồ công nhân vương đối diện đánh đến chết đi sống lại, Diệp Phàm chơi xạ thủ còn có phụ trợ che chở, bất tử. Cố Kiêu Dương như vậy, đối phương đã lấy hắn như máy ATM.

Thẩm Thanh liếc liếc mắt thấy Cố Kiêu Dương uỷ khuất, xoát xong liền giúp hắn phản kháng, đánh đối phương vừa hiện thân. Thẩm Thanh chỉ một móc đã ném hắn đi, sau đó đánh chết. Tiếp theo, đến dã khu đối diện, nhiệt huyết đánh thu hoạch nhiệm vụ chính đến nhiệm vụ phụ. Đồ công nhân vương đối diện thật sự không chịu nổi Thẩm Thanh, loại người chuyên nhằm vào chơi pháp, nhịn không được phát thông báo toàn bộ: Đối diện là vợ ngươi sao, ngươi che chở hắn như vậy. Mang theo em gái nhỏ chiến thắng, ngươi có cảm giác thành tựu sao?

Thẩm Thanh từ trước đến nay không cãi loại khıêυ khí©h này, nhưng không biết sao, hắn không thể để Cố Kiêu Dương bị người nói như vậy. Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói gì, liền trả về một chữ: Ân.

Ngay sau đó ,Thẩm Thanh nhìn Cố Kiêu Dương, phát hiện đối phương thần sắc như thường, không vì đối phương nói mà phản ứng, thấy Thẩm Thanh nhìn qua, còn hướng cậu ui vẻ, cười cười, nói: “Cậu thật là lợi hại nha, cậu giúp tớ báo thù!”

Thẩm Thanh không rõ trong lòng tư vị gì, cậu thậm chí không rõ chính mình vừa rồi “Ân” là trả lời vấn đề nào, chỉ chuyên tâm gϊếŧ đối diện để thắng màn đấu.

Cố Kiêu Dương kỳ thật cũng không biết này đoạn nhạc đệm này, căn cứ chỉ hắn không thấy, liền không có người mắng hắn, hắn vào trò chơi chỉ cần chú ý người đối diện, còn lại có thành viên trong tổ che chắn, cho nên hắn không thấy đối diện nói cái gì, cũng không biết Thẩm Thanh đáp cái gì.

Mặt sau có vị tỷ tỷ, Cố Kiêu Dương thật sự ngượng ngùng, làm một nữ hài tử đi lên đường, đành phải cầm cái Arthur, đã làm tốt một đường chuẩn bị tự bạo. Thẩm Thanh chưa cho hắn cơ hội này, không ngừng giúp hắn bắt người, lúc đối phương lao tới thịt người, khiến đối phương tức: Chơi đơn còn tìm giúp đỡ, Arthur ngươi có phải thận hư!

Thẩm Thanh đã nhìn ra, Cố Kiêu Dương đã che chắn đối diện, cũng không quản, giúp hắn thành lập ưu thế mới đi đường khác.

Một buổi chiều hai người bọn họ đều ngâm mình ở trong trò chơi, thẳng đến tay mỏi, Cố Kiêu Dương mới bằng lòng bỏ qua. Có Thẩm Thanh, Cố Kiêu Dương thắng nhiều thua ít, hơn nữa khi chơi pháp sư, Thẩm Thanh còn thường xuyên cho hắn làm lam, đây là đãi ngộ. Bình thường Diệp Phàm đánh còn tốt một chút, Kha Chí Viễn đánh thì hắn đều không được ăn, luôn là phụ trợ cuộc đua. địa vị luôn thứ năm.

Buông di động, Cố Kiêu Dương mới cảm giác đói bụng, lấy phiếu cơm rồi lôi kéo Thẩm Thanh chạy về phía nhà ăn.