Chương 19: Chúng ta ở chung với nhau như vợ vợ (4)

Nhanh đến mức làm người khác dễ dàng cảm nhận được nàng đang gấp không chờ nổi.

Lục Nghi Thanh còn chưa có kịp nghĩ nhiều, Kỳ Thư Tiên đã đẩy cửa tiến vào, nàng cười cười với Lục Nghi Thanh, lại có chút tội lỗi: "Xin lỗi a, Nghi Thanh, mình vừa rồi đi xem hàng dưới kho, không có cầm di động."

Nàng đi đến bàn làm việc, từ phía dưới một phần văn kiện giở ra di động, nàng thanh thanh nói: "Cậu chờ thật lâu rồi đúng không, xin lỗi."

Ánh mắt Lục Nghi Thanh như có thủy quang di động, nàng đối với Kỳ Thư Tiên nhợt nhạt cười: "Tiên Tiên."

Kỳ Thư Tiên phút chốc ngẩng đầu lên, trong lòng đám lửa nhỏ lại bắt đầu lay động. Lục Nghi Thanh nói: "Mình vừa mới tới thôi, không có gì phải xin lỗi."

Kỳ Thư Tiên cười cười, nàng đi đến cạnh Lục Nghi Thanh cùng nàng ngồi trên sô pha, hỏi nàng: "Cậu đói chưa? Khả năng là chút nữa mình phải ăn một bữa luôn, sau đó liền đi xuống phòng phát sóng bên dưới."

"Mình hiện tại không đói bụng." Lục Nghi Thanh trả lời: "Mình có thể ngồi chơi với cậu trong lúc cậu ăn."

"Được nha." Di động Kỳ Thư Tiên chợt rung rung, nàng suy đoán có lẽ là Giang Mặc muốn cùng nàng xác nhận thời gian biểu, Lục Nghi Thanh thấy di động của nàng có thông báo tin nhắn, nàng nói: "Cậu xem di động đi a, mình chỉ đến làm tài xế cho cậu thôi, cậu không cần vẫn luôn bên cạnh mình."

"Mình......" Kỳ Thư Tiên há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì, Lục Nghi Thanh đẩy đẩy cánh tay của nàng bảo nàng đi công tác đi, Kỳ Thư Tiên chỉ có thể nói: "Mình đây đi làm việc, cậu ngồi chơi di động chờ một lát, trên giá kia còn có chút đồ ăn vặt, cậu có thể lấy ăn."

"Ừm." Lục Nghi Thanh gật đầu.

Kỳ Thư Tiên trở lại bàn làm việc, cố gắng tăng tốc độ xử lý văn kiện, gửi lời nhận xét về các mẫu quần áo có doanh số tốt cho Giang Mặc, đó là kết quả sau khi nàng đi kiểm tra sản phẩm dưới lầu dù đã được sàng lọc trước đó.

Chờ lúc nàng toàn bộ ký xong văn kiện thì đã hơn 6 giờ, Kỳ Thư Tiên ngẩng đầu nhìn phía Lục Nghi Thanh.

Lục Nghi Thanh trong tay cầm một quyển tạp chí, nàng cúi đầu, ánh mắt điềm đạm, trên người tựa đang có vầng sáng lập lòe, như là một bức tranh hiện đại tinh xảo.

Kỳ Thư Tiên nhịn không được chống cằm nhìn ngắm nàng, từ lúc trước nàng đã cảm thấy Lục Nghi Thanh thật sự xinh đẹp, nhưng không đẹp đến nhường đó.

Còn hiện tại......

Đẹp, thật đẹp mắt.

Nàng hoài nghi đôi mắt mình khi đó bị mù.

Kỳ Thư Tiên đang ngốc lăng thì có người nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng, là Triệu Lôi.

Kỳ Thư Tiên bình tĩnh lại trong chốc lát mới tìm được giọng nói của mình, nàng nói: "Vào đi."

Triệu Lôi trong tay xách theo hai phần cơm hộp, hướng Kỳ Thư Tiên nói: "Kỳ tỷ, cơm hộp tới rồi, không biết là Lục lão sư thích ăn cái gì, nên chúng ta đã gọi vài món ăn được tương đối hoan nghênh."

Lục Nghi Thanh đứng dậy nhận cơm hộp, ánh mắt nhìn nàng một chút lại thực mau dời đi: "Cảm ơn, tôi không kén chọn đâu."

"Vậy em xin phép ra ngoài." Triệu Lôi giữa mày toát chút mồ hôi.

Kỳ Thư Tiên giải thích với Lục Nghi Thanh nguồn gốc hành vi kỳ lạ của Triệu Lôi: "Nàng vừa mới phạm phải sai lầm, khả năng là nhìn thấy mình sẽ có điểm sợ hãi."

Lục Nghi Thanh mở túi cơm hộp, đối với lời Kỳ Thư Tiên giải thích cười khẽ hai tiếng, nàng nói: "Không phải vì nguyên nhân đó đâu."

Kỳ Thư Tiên vẻ mặt ngốc: "Gì a?"

Lục Nghi Thanh phất phất tay gọi nàng tới ngồi bên cạnh mình, nàng nghĩ còn tốt là Kỳ Thư Tiên ở phương diện này có chút ngốc nghếch, không giống trong tiểu thuyết sẽ vì vậy mà ghen.

Nàng nổi hứng trêu chọc nàng: "Cậu có hiểu rõ trợ lý của cậu không?"

"Ân?" Kỳ Thư Tiên cầm chiếc đũa: "Nàng tới làm cho mình chưa được lâu, nhân phẩm không tồi, thành tích cũng khá tốt."

Nàng giận dỗi nói: "Bằng không với sai lầm lớn như vậy, mình sao có thể không nói một lời nói nặng nào?!"

Lục Nghi Thanh gắp lát dưa chuột, nàng nhợt nhạt nở nụ cười: "Mình đang nói về phương diện cảm tình cơ."

"Cảm tình?" Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ: "Hình như là độc thân đi, mình cũng không quá để ý."

Lục Nghi Thanh cười: "Nàng hẳn là thích con gái."

"Cạch."

Kỳ Thư Tiên mở to hai mắt nhìn, Lục Nghi Thanh nhặt đôi đũa nàng làm rơi trên mặt đất lên để sang một bên, hỏi nàng: "Khϊếp sợ đến vậy sao?"

Kỳ Thư Tiên: "......"



Có thể không khϊếp sợ sao?

Nàng ở chung với Triệu Lôi vài tháng rồi, cũng chưa phát hiện ra chuyện này.

Lục Nghi Thanh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Ở ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh tựa hồ nhìn ra vấn đề nàng thắc mắc, nàng nói: " Ba năm đầu chúng ta nhận thức, cậu cũng không nhận ra được a."

Nghe vậy, Kỳ Thư Tiên nhăn nhó, nàng nghi hoặc hỏi: "Chính là cái gọi là gaydar đúng không?"

Nàng ai oán nói: "Hình như mình không có cái đó a."

Lục Nghi Thanh đem đôi đũa mình chưa dùng đưa cho Kỳ Thư Tiên, ánh mắt tựa hồ ảm đạm đi vài phần, nàng nói: "Đúng vậy, cho nên mình cảm thấy cậu sẽ không có thích con gái đâu."

"Mình......" Kỳ Thư Tiên vừa định phản bác, lại không biết nên nói cái gì, nàng chọc chọc bát cơm, không nói.

Nhưng mình rõ ràng đã từng động tâm với cậu rồi mà.

Kỳ Thư Tiên gắp miếng khoai tây, nói: "Kệ đi, dù sao có hay không cũng như nhau. Mình lại không có nhu cầu đi tìm người trong giới."

Nàng nhìn Lục Nghi Thanh, trong giọng nói nhịn không được đều mang theo vài phần vui sướиɠ: "Hơn nữa, chẳng phải dù không có cái đó mình vẫn đem ngươi cưới tới tay rồi a?"

Lục Nghi Thanh nhìn về phía Kỳ Thư Tiên, phát hiện lỗ tai nàng đỏ lên, nàng gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta đều đã đính hôn."

Kỳ Thư Tiên nở nụ cười. Nàng đánh mấy chữ trên điện thoại: "Đợi chút, để mình bảo người khác đưa đũa cho cậu, không để Triệu Lôi đưa cho cậu nữa."

Lục Nghi Thanh uống miếng nước, cười nàng: "Người ta thích nữ cũng không đại biểu là nàng sẽ thích mình a."

Kỳ Thư Tiên không nói nữa.

Hai người ăn cơm xong, Kỳ Thư Tiên dẫn Lục Nghi Thanh theo xuống phòng phát sóng trực tiếp dưới tầng, trong phòng có bày mấy cái ghế dựa.

Nàng bảo Lục Nghi Thanh có thể đi nơi đó đợi, nếu thấy nhàm chán cũng có thể đi ra ngoài đi dạo. Cách công ty nàng không xa chính là trường học cũ của các nàng - Đại học Sư phạm Thượng Hàng.

Lục Nghi Thanh đồng ý.

Bởi vì vóc dáng Kỳ Thư Tiên tương đối cao, mặc quần áo giống như các bạn gái bình thường có điểm không quá thích hợp, bởi vậy lúc này nàng hợp tác cùng một bạn nhân viên mới nhậm chức trong công ty, nàng phụ trách giảng giải, bạn nhân viên phụ trách mặc thử.

Trước khi phát sóng mười phút, các thiết bị đã được kiểm tra đều bình thường, Kỳ Thư Tiên nhìn qua số người xem, đã có hơn 500 người.

Đúng 8 giờ chương trình bắt đầu phát sóng, người xem lên tới 1000, tươi cười trên mặt Kỳ Thư Tiên so ngày thường nhiều hơn một ít, nàng sẽ trả lời các câu hỏi của người xem, có đôi khi nàng cũng sẽ bị người xem lôi kéo mặc thử quần áo.

Kỳ Thư Tiên nói: "Tôi cao 172, căn nặng 110 cân."

Kỳ Thư Tiên thay một bộ quần áo đi ra, gần đây trong các buổi phát sóng trực tiếp sẽ xuất hiện hiện tượng là người xem thường xuyên hỏi chút câu hỏi kỳ quái, nàng đọc to một bình luận trong chatroom.

"Quần áo này, con gái 1 tuổi của tôi có mặc được không?"

Kỳ Thư Tiên: "Đó là không thể, bạn có thể sẽ muốn ra khỏi cửa rẽ trái để đi sang khu thời trang trẻ em."

"Áo này có thể cắt bỏ tay áo thành áo sát nách được không?"

Kỳ Thư Tiên: "Không được a, chất liệu chúng ta dùng là vải miên, nếu cắt ngắn tay thì sẽ bị chỗ ống tay bạn sẽ bị ngứa."

"Mua quần áo rồi khách mời có thể đưa tặng chiếc nhẫn kim cương trên tay cùng không? Thật lấp lánh a."

Kỳ Thư Tiên theo bản năng nhìn Lục Nghi Thanh, hình như đang đeo tai nghe bluetooth xem gì đó, nàng nói cực nhanh: "Không thể, trăm triệu không được, ngàn vạn không được, đây là nhẫn đính hôn của tôi."

"A? Thư Thư đính hôn?"

"Thư Thư cùng Giai Giai hoàn toàn BE sao?"

Kỳ Thư Tiên nâng tay phải lên, khóe mắt mang theo vài phần ý cười: "Đúng vậy, hôm trước mới vừa đính hôn."

"Lão công của chị đẹp trai không?"

"Mua quần áo thì có được nhận kẹo mừng của hai người không?"



Kỳ Thư Tiên nở nụ cười, khẳng định nói: "Lão bà của tôi dĩ nhiên là đẹp a."

Chatroom nháy mắt bị spam lên, nhiệt độ cũng tăng cao, Kỳ Thư Tiên không tiếp tục cùng các nàng rối rắm đề tài này, nhìn số người xem không sai biệt lắm, nàng liền chủ yếu giới thiệu sản phẩm.

Hôn nhân đồng tính từ bốn năm trước đã được hợp pháp hóa, Kỳ Thư Tiên cũng không lo lắng về scandal, nàng livestream đến 23 giờ rồi kết thúc chương trình.

Kỳ Thư Tiên phất phất tay làm Triệu Lôi lại đây, nàng chỉ vào laptop trong tay: "Buổi tối chị sẽ chỉnh sửa lại số liệu một chút phát đến rồi gửi đến mail của em, ngày mai em tới thì đi kiểm tra sổ sách và xác nhận nha."

"Vâng, Kỳ tỷ."

Kỳ Thư Tiên ứng tiếng, hướng các nhân viên chào tạm biệt, nàng đi tới chỗ Lục Nghi Thanh, Lục Nghi Thanh tháo xuống tai nghe, ngây thơ mờ mịt hỏi Kỳ Thư Tiên: "Bây giờ trên phát sóng trực tiếp đều hỏi mấy vấn đề kỳ quái như vậy sao? Hiệu quả hôm nay có phải không tốt lắm?"

Kỳ Thư Tiên kéo tay nàng đi ra ngoài, hướng nàng giải thích: "Cư dân mạng mà, tự nhiên sẽ hỏi linh tinh nhiều thứ, tuy rằng vấn đề họ hỏi tương đối kỳ lạ, nhưng có sức lan truyền rộng, người xem cũng nhiều, căn cứ tỷ lệ bình thường nói, cho dù còn chưa thu được số liệu cụ thể, nhưng mình nghĩ với nhân khí hôm nay có thể nói hẳn là không tồi."

Lục Nghi Thanh nghe không hiểu lắm, nàng mua đồ luôn giao dịch trực tiếp trên các nền tảng, rất ít khi xem phát sóng trực tiếp.

Kỳ Thư Tiên thấy nàng không nói gì, đổi đề tài: "Cậu có đói bụng không, chúng ta đi ăn khuya đi, ở chỗ gần trường học có được không?"

"Được a." Lục Nghi Thanh thấy nàng nhắc tới, đề nghị nói: "Bọn mình đi ăn bún đi. Buổi tối có chút lạnh."

Kỳ Thư Tiên tất nhiên là đồng ý, hai người chậm rãi đi vào trong quán.

Kỳ Thư Tiên vào fanpage của mình nhìn một chút, phát hiện Lục Nghi Thanh có bình luận cho nàng.

Kỳ Thư Tiên có thiết lập trạng thái đặc biệt cho Lục Nghi Thanh, cài đặt nếu nàng có bình luận trong bài đăng sẽ nổi bật lên thông báo, nàng bắt đầu đọc bình luận của Lục Nghi Thanh.

"Hướng, cần thiết hung hăng hướng. Không hướng lạn là không được."

Mình không nghĩ ra được nên edit thành câu gì, nên mình để nguyên. Mình cũng đã update chap trước rồi. Đại khái câu trên có nghĩa là: "Ủng hộ, cần thiết hung hăng ủng hộ. Không hướng lạn là không được."

"Lạn" ý là đầu voi đuôi chuột, kiểu marketing rầm rộ xong sản phẩm lại không ra gì.

Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, nhịn không được phụt cười, nàng chỉ vào di động đối Lục Nghi Thanh nói: "Nghi Thanh, bình luận này của cậu thực kỳ quái nha."

"Cái gì?" Lục Nghi Thanh tiến sát lại gần xem.

Là bình luận buổi sáng nàng tương tác trên thông báo hoạt động của Kỳ Thư Tiên.

Kỳ Thư Tiên hướng nàng giải thích: "Hướng lạn ý nói do sản phẩm của nhãn hàng nào đó không tốt, hoặc là phát sóng trực tiếp nhưng lại quảng cáo láo làm người mua bị thiệt, họ sẽ dùng những ngôn ngữ thô tục để thăm hỏi mười tám đại tổ tông nhà mấy người buôn bán thất đức."

"Hướng" nghĩa là ủng hộ. Nghi Thanh lại không hiểu nghĩa của từ "lạn" nên mới có hiểu nhầm đáng yêu như thế:))))

Nàng cười cười: "Sản phẩm công ty chúng ta không kém như thế."

Kỳ Thư Tiên click mở bình luận kia của Lục Nghi Thanh, phía dưới đã có người ở bắt đầu mắng Lục Nghi Thanh: "Cậu đừng nóng giận."

"Ra là như thế vậy a." Lục Nghi Thanh gật đầu, trên mặt mang theo vài phần mất tự nhiên đỏ lên: "Mình còn tưởng nó nghĩa là mua sập chợ."

"Cậu không hiểu cũng là bình thường." Kỳ Thư Tiên cầm di động, ở dưới bình luận của nàng, từng câu từng chữ trả lời: "Lão bà dạy dỗ rất đúng, mình nhất định sẽ làm sản phẩm thật tốt."

—————————————————————-

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: "Trên người mình không có gaydar."

Lục Nghi Thanh: "Muốn có cái đó làm gì? Để theo đuổi tiểu tỷ tỷ nào đó hử?"

Kỳ Thư Tiên: "Mình không dám, mình muốn dùng để dính dính cậu nha."

Lục Nghi Thanh: "Mình hiện tại không có cho cậu dính dính hử?"

Kỳ Thư Tiên: "Có lý."

——————————————————————-

Editor có lời muốn nói:

Chap này khó hiểu quá????, suy nghĩ mãi không biết nên sửa như nào, chịu luôn. Mấy slang bên Trung hay dùng mình không biết nghĩa, tra mạng cũng không có, thành ra nhiều câu mình toàn đoán bừa????. Ai thấy không đúng nghĩa thì bảo mình với nha????.