Chương 1: Cơ thể mẫn cảm

Chương 1: Cơ thể mẫn cảm

Mặt trời ngả về tây, theo tiếng chuông tan học vang lên, đám học sinh giống như bầy chim sổ l*иg ào ra khỏi cổng trường.

Lục Nhiễm an tĩnh ngồi trong lớp đã lâu mới thu dọn sách vở, cầm theo cặp sách, cúi đầu chậm rãi đi ra bên ngoài.

Cô không vui, bởi vì cô cảm thấy bản thân bị bệnh.

Non nửa năm nay, rõ ràng cô cảm giác được cơ thể mình mẫn cảm đến mức khó mà miêu tả nổi, loại mẫn cảm này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày của cô.

Lục Nhiễm tâm sự nặng nề, đi ngang qua sân bóng rổ, đột nhiên không kịp phòng bị va vào người ta,

“Xin lỗi.” Bóng rổ trong tay nam sinh rơi trên mặt đất, anh ta lập tức đi lên kéo tay Lục Nhiễm, đỡ lấy eo cô, tránh cho cô bị ngã.

“Là tôi đi quá vội.”

Hơi thở nam tính của nam sinh cấp ba ùa đến, cánh tay Lục Nhiễm bị bàn tay mang theo độ ấm cao của nam sinh túm chặt lấy, nhiệt khí xuyên thấu qua làn da thấm vào máu, cơ bắp cánh tay để trên eo cô căng thẳng, chặt chẽ chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của cô.

Hô hấp của Lục Nhiễm trở nên dồn dập hơn một chút, cơ thể như nhũn ra, cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía nam sinh,

Một gương mặt tuấn tú phóng đại đập vào mi mắt, đôi mắt thiếu niên như sao trời, nhìn thấy là cô, trong đáy mắt hiện lên ý cười.

Là người quen.

Bạn tốt nhiều năm của Lục Nhiễm, đồng thời cũng là bạn trai của giáo hoa Nguyễn Trúc.

“Tiểu Nhiễm.”

Giọng điệu Trình Trạch quen thuộc, cười trêu ghẹo.

“Em sao thế? Đi đường lại không nhìn, may mắn va vào anh mới có thể kịp thời đỡ lấy em, nếu không thật đúng là ngã xuống.”

Trong lòng Lục Nhiễm căng thẳng, nói chuyện lắp bắp.

“Ngại quá, vừa… vừa rồi em… không chú ý…”

Gương mặt trắng nõn của Lục Nhiễm ửng đỏ, có lẽ là do thời tiết quá nóng, đáy mắt của cô hơi ướŧ áŧ, sốt ruột lại vụng về xin lỗi, khiến cho đầu quả tim trình Trạch nhìn mà khẽ động.

“Được rồi, không phải chuyện gì lớn, em đừng tự trách.” Tay Trình Trạch dừng trên đỉnh đầu cô, xoa loạn mái tóc nhìn qua rất mượt của cô.

“Đi thôi, anh mời em ăn sáng!”

Tóc Lục Nhiễm bị vò loạn, trái tim cũng theo đó loạn đến rối tinh rối mù, cô theo bản năng nhấc chân đi theo Trình Trạch, dáng người Trình Trạch cao ráo chân dài, đi vài bước đi tới nhặt bóng rổ lên, quay đầu nhìn Lục Nhiễm.

Khóe môi Lục Nhiễm cong lên, muốn chạy chậm theo sau.

“Trình Trạch!” Tiếng gọi của Nguyễn Trúc kéo Lục Nhiễm trở về hiện thực.

Cách năm mét, Nguyễn Trúc mặc đồ thể thao cầm một bộ cầu lông đi tới thúc giục.

“Nói sẽ chơi cầu lông với em, em đợi anh lâu lắm rồi, anh chậm chết đi được.”

“Chạm mặt Tiểu Nhiễm.” Trình Trạch giải thích xong với Nguyễn Trúc, sau đó nhìn qua Lục Nhiễm.

“Cùng chơi cầu lông chứ?”