Chương 11: Đại Hội Đoạt Bảo (3)

Mỗi người một câu lại môt ngụm mắng mỏ, cũng không hiểu các nàng tức giận vì cái gì, tóm lại là cảm thấy loại người này không xứng đáng đứng trên lôi đài. Nhưng kết quả đã định, dù cho bọn họ có bất bình như thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi.

Người xem kỹ từ đầu đến cuối là Thẩm Diêu Tinh lúc này đang cười đến ruột gan đảo điên, chỉ kém chưa từ trên cây rớt xuống đất.

Chuyển biến này cũng thật là con mẹ nó thần kỳ.

Mãi cho đến chiều tà, thi đấu mới kết thúc, vòng thi thứ hai được định sẽ tổ chức vào hai ngày sau.

Thẩm Diêu Tinh đưa khóe mắt nhìn thiếu niên đang theo sát phía sau mình, cảm giác cười không nổi.

Nàng quay đầu lại hung dữ nói: "Không được đi theo ta."

Thiếu niên mím môi, hít một hơi sâu, lấy hết can đảm hỏi: "Ngày hôm đó...Có phải cô nương là người đã cứu ta không?"

"Không phải!" Thẩm Diêu Tinh cơ hồ là theo phản xạ mà phủ nhận.

"Nhưng..."

"Ta nói không phải." Thẩm Diêu Tinh không có kiên nhẫn, lập tức xoay người đi vào khách điếm.

Mạnh Tân Di nâng mắt đánh giá thiếu niên, rồi cũng đi theo vào khách điếm.

"Ngươi quen biết hắn?" Mạnh Tân Di ngồi đối diện thiếu nữ, hất cằm về phía người đi theo bọn họ vào trong.

Thẩm Diêu Tinh ngáp dài ngáp ngắn, ồm ồm nói một câu không quen biết.

"A?" Mạnh Diêu Tinh cũng không tin, lại nhìn một cái, người ta còn đi theo vào đấy, xem bộ dạng muốn nói lại thôi, Mạnh Tân Di híp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đây không phải là một trong mười vị đấu sĩ chiến thắng hôm nay sao? A, chỉ có hai nam tử mới có thể tham gia vào vòng thi đấu thứ hai đấy."

Thiếu niên vận hạnh bào vừa mới bước vào, nghe thấy lời nói như vậy, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, theo ý thức mà lấy tay sờ vào roi dài bên hông, yên lặng đi qua bàn hai người Thẩm Diêu Tinh."

Thẩm Diêu Tinh đang chống cằm, thấy hắn cọ qua đây, lập tức quay mặt sang hướng khác, chỉ lưu lại cái ót cho hắn.

Thiếu niên có chút thẹn thùng, hướng Mạnh Tân Di cười cười, Mạnh Tân Di sửng sốt, vẻ mặt thả lỏng, cười như gió xuân hỏi: "Vị công tử này, có chuyện gì sao?"

"Ta......" Thiếu niên lặng lẽ đưa mắt sang người đang quay đầu kia, ngón tay khẽ siết chặt sợi roi bên hông, thanh âm thanh thúy đặc trưng của thiếu niên vang lên, đến âm cuối còn có chút run run mềm mại nói: "Ta chỉ là muốn cảm tạ ân cứu mạng của cô nương lần trước mà thôi......"

"Như vậy..." Ánh mắt Mạnh Tân Di đầy hứng thú mà đảo quanh hai người họ, đột nhiên dương môi nở nụ cười, giơ tay đối với hắn làm động tác "mời": "Nếu công tử không ngại, có thể ngồi cùng bàn với chúng ta."

"Công tử muốn dùng gì cứ việc chọn, bữa ăn này là chúng ta mời ngươi." Mạnh Tân Di dáng vẻ đầy hiếu khách, trực tiếp đem thực đơn đến trước mặt hắn.

Thẩm Diêu Tinh sửa lại lời nàng: "Này, là ngươi mời, không phải "chúng ta" mời."

"Không sao không sao!" Thiếu niên vội vàng đáp lại, nhưng do thanh âm quá kích động mà làm hai người chú ý, khuôn mặt trắng nộn càng đỏ hơn, vội vã giải thích: "Ta, ta...ý của ta là...bữa ăn này là ta mời các ngươi......"

Editor: Nữ chính này dữ quá các bạn ơi, nam chính sau này không lo bị mất vợ nhé