Chương 3: Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân

Hiện trường người người châu đầu ghé tai giờ phút này an tĩnh như gà, đa số đã cúi đầu, chỉ có một vài nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, ánh mắt nóng rực. Thẩm Diêu Tinh tò mò theo các nàng nhìn xuống, dừng lại ngay quầy tính bạc , chỉ thấy hai bóng hình một đen một trắng phân minh đang đứng, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của chưởng quầy cố nén sợ hãi, thậm chí nói lắp.

Thẩm Diêu Tinh chống đầu, nghiêng người đánh giá hai người.

Làn da lỏa lồ ra bên ngoài của hắc y nhân trắng nõn dị thường, đặc biệt dưới sự phụ trợ của vải dệt đen huyền, càng lộ ra vẻ tái nhợt không thấy huyết sắc. Thẩm Diêu TInh âm thầm lắc đầu, lực chú ý dừng ở nam tử một thân bạch y đang đứng phía sau.

Viền chỉ bạc tinh tế được may cẩn thận bên trên tuyết y, đai lưng là ngọc, một thân bạch bào như vậy lại thúc bên hông một miếng huyết ngọc*, hình dạng tựa như trăng non*, thập phần câu nhân chú mục. Từ bên trên căn bản không thể thấy rõ dung nhan. Dù là Thẩm Diêu Tinh đối với nam nhân trên giới này không hề hứng thú, cũng có chút tò mò xem khuôn mặt nam nhân này là bộ dạng gì.

*ngọc có màu máu

*trăng lưỡi liềm

Nghe được giọng nói nghẹn ngào lắp bắp của chưởng quầy, không lẽ hai người này là sát thủ?

Là xấu đến kỳ khôi vẫn là mỹ lệ kinh tâm động phách? Dù sao nhìn biểu cảm của những nữ nhân này, Thẩm Diêu Tinh cũng có thể đoán được đáp án hẳn là vế sau, ở thế giới này ngây người nhiều năm như vậy, cách dùng từ để hình dung đã không tự giác mà thay đổi, cũng chưa từng cảm thấy người nam nhân nào anh tuấn nữa.

Một nam tử mỹ đến kinh tâm động phách......

Tưởng tượng đến hình ảnh này, Thẩm Diêu Tinh không thể khống chế mà nhớ lại nam nhân bất nam bất nữ ngày hôm qua gặp được, một trận ác hàn dâng lên trong lòng.

Đó đều không thể kêu là nam nhân nha.

Nỗi hiếu kỳ trong thâm tâm nháy mắt héo đi không ít

"Đây là ai vậy?"

Thẩm Diêu Tinh nhỏ giọng bên tai Mạnh Tân Di, không nghĩ đến, còn chưa đợi người bên cạnh trả lời nàng, người nàng đang tò mò đột nhiên không có dấu hiệu mà ngẩng đầu, tầm mắt lạnh căm vừa vặn cùng ánh mắt nàng chạm vào nhau.

Một đôi phượng nhãn hẹp dài đâm xuyên qua mi mắt, hình dáng cực kỳ đẹp, từ góc độ của nàng còn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài rậm rạp hơi hếch lên, bên mắt trái là một viên lệ chí, kết hợp với đôi mắt phượng câu người kia, càng nhiều thêm một tia yêu dị. Chỉ là đôi đồng tử tối tăm như sâu thẳm như hồ không đáy, không cảm nhận được dù chỉ một tia gợn sóng, ánh mắt phảng phất đang xem người chết càng làm cho người ta vô thức mà kinh hãi.

Vì chàng ta đang mang mạng che mặt* nên Thẩm Diêu Tinh không thể thấy rõ dung mạo, dẫu vậy chỉ cần xem đến đây thôi cũng đã đủ làm nhân kinh diễm, đến nàng cũng không nhịn được mà thốt lên một câu: "Đẹp quá!"

*giống như khẩu trang vào thời xưa, chỉ có nam nhân đeo và che từ mũi xuống, lộ mắt

Tầm mắt nam tử chỉ dừng lại trên gương mặt nàng một giây liền dời đi, thật giống như chỉ là tùy ý đảo qua.

Nhìn chưởng quầy người đẫm mồ hôi tự minh dẫn hai người nọ vào gian phòng kế bên, Thẩm Diêu Tinh chép miệng hỏi: "Hai người kia là ai a? Làm sao các ngươi đều thành bộ dạng này."

Mạnh Tân Di trầm mặc nhìn sang gian phòng kia, tựa hồ không nghe thấy nàng hỏi chuyện, gọi vài lần nàng ấy mới hốt hoảng phản ứng lại: "Ngươi nói cái gì?"

Thẩm Diêu TInh lặp lại câu hỏi.

Mạnh Tân Di nhíu mi, hình như có chút không tin: "Ngươi không biết hắn?"

Thẩm Diêu Tinh không biết "hắn" trong câu là nói về là hắc y nhân vẫn là bạch y nhân, chỉ thành thật lắc đầu.

"Khoác lên thân ánh tuyết, huyết nguyệt rũ lên eo. Chẳng sợ không phải là người trong giang hồ cũng đều biết được..."

"......" Thẩm Diêu Tinh phát hiện người này càng lúc càng vô nghĩa, cmn lão nương không phải phụ thân cũng chẳng là mẫu thân của hắn, càng không phải con sâu trong bụng, còn có thể biết hắn là ai????!!!

Mạnh Tân Di nhỏ đến mức khó phát hiện mà thở dài, chậm rãi nói: "Hắn chính là Minh Nguyệt công tử mà trước đó đã nhắc với ngươi."

Minh Nguyệt công tử?

Cái tên này cực kỳ quen tai, Thẩm Diêu Tinh ngưng mi suy nghĩ sâu xa, ẩn ẩn nhớ tới một đường này nàng thường thường nghe được một ít thôn dân nhắc đến cái tên này, còn có một cái danh hiệu...

Hình như gọi là cái gì mà giang hồ đệ nhất...Mỹ nhân?

Hai chữ "mỹ nhân" nhảy vào trong óc làm Thẩm Diêu Tinh cảm thấy choáng váng, chưa đợi nàng tiêu hóa xong liền nghe Mạnh Tân Di nói.

"Hắn không chỉ đơn giản được gọi là đệ nhất mỹ nhân, hắn còn là thiếu chủ của Trường Sinh Các, mẫu thân của hắn chính là các chủ của Trường Sinh Các."

Ha? Thẩm Diêu Tinh ôm trán một lát.

Đây chẳng phải là bạch phú soái (bạch phú mỹ) phú nhị đại phiên bản hiện đại hay sao? Một giây đã lên đến đỉnh cao nhân sinh

Thẩm Diêu Tinh hữu khí vô lực mà cắn xuống một ngụm điểm tâm, hơi nhún vai, buồn bã nói: "Như thế nào cũng được, tóm lại không liên quan đến chúng ta, nhanh ăn xong chạy lấy người thôi."

"Chạy lấy người? Đi đâu?" Biểu tình nghi hoặc phảng phất như nói nàng đã nói điều gì đó thật ngu ngốc.

Bỗng nhiên Thẩm Diêu Tinh có dự cảm không tốt, biểu tình cổ quái dùng ngón tay chỉ chỉ mặt đất: "Không lẽ ngươi định ở lại nơi này?"

"Đương nhiên là không rồi."

Thẩm Diêu Tinh chưa kịp thở dài nhẹ nhõm, Mạnh Tân Di đã nói:

"Đợi lát nữa ta liền đi báo với chưởng quầy chuẩn bị hai gian phòng nghỉ tạm."

"......" Thẩm Diêu Tinh buồn bực gãi gãi tóc: "Không phải bàn tốt ngày mai sẽ đến sông Mai Hoa chơi mấy ngày sao? Ngốc* ở nơi này làm gì!"

*Ở lại

Tuy rằng nàng thích náo nhiệt, nhưng nàng thật sự không muốn ở lại quá lâu ở một nơi có nhiều người như vậy.

"Sông Mai Hoa đi sau cũng không muộn." Mạnh Tân Di ngồi vào trước bàn, cầm lấy chén trà điểm hoa văn màu lục, chậm rì rì hướng mắt về phía nàng: "Chỉ còn vài ngày nữa sẽ diễn ra đại hội đoạt bảo, chẳng lẽ ngươi không hứng thú hay sao?"

Thẩm Diêu Tinh không muốn nghe nàng lừa dối, ôm đầu, giọng nói u oán: "Từ khi nào ngươi lại thấy hứng thú với loại sự tình này?"

Thẩm Diêu Tinh thật ra rất rõ nữ tử này sống so với nàng còn tiêu sái hơn, đối với việc không liên quan đến mình, đến một ánh mắt Mạnh Tân Di cũng không muốn phân cho, từ trước đến giờ xem náo nhiệt đều là Thẩm Diêu Tinh túm nàng ấy theo.

Mạnh Tân Di rũ mắt nhìn nước trong chén trà, bên môi gợi lên một tia hứng thú: "Quả thật không có hứng thú, chỉ là đi nhìn một cái cũng không phải không thể."

Thẩm Diêu Tinh không hề nề hà xua xua tay: "Tùy ngươi." Nói xong xoay người bước ra gian phòng, trước khi đi nhắn một câu: "Ta đi ra ngoài một lát, muộn chút sẽ trở về."

Cái gọi là ra ngoài một lát, thực chất là chạy đến một gốc cây phía ngoài thành để ngủ trưa, chờ sắc trời hơi tối, nàng mới thảnh thơi dạo trong thành, ai ngờ được,trên đường phố thưa thớt nàng cũng có thể gặp được một vở khôi hài.