Chương 10: Ăn Cơm Cùng Cô (1)

Bởi vì người đàn ông sáng sớm đã làm phiền, cho nên họ không thể cùng nhau thưởng thức bữa sáng đầm ấm như đã định trước.

Đỗ Triều Nhan cắn một nửa miếng bánh mì nướng rồi vội vàng đuổi theo xe thương vụ bên ngoài khách sạn, giống như một người vợ, giúp anh thắt lại chiếc cà vạt mà anh để lại, người đàn ông cúi đầu xuống, nhân cơ hội hôn lên trán cô, nhìn thẳng vào vẻ mặt chán ghét của cô, ánh mắt tràn đầy vui sướиɠ.

“Cho em chìa khóa,” Chu Thanh lấy chìa khóa ra, chỉ vào khách sạn bên cạnh: “Đợi anh đi rồi thì thả cậu ta ra ngoài.”

Theo tầm mắt của anh, Đỗ Triều Nhan nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên cửa sổ kính sát đất với vẻ mặt phẫn uất.

Cố Tư Bạch.

Cô tựa trán, quay đầu nhìn Chu Thanh đau khổ: "Anh đi rồi, tính khí của cậu ta đều sẽ đổ lên người em."

"Cậu ta không nỡ đâu," Người đàn ông từ xa liếc nhìn cậu một cái, cúi người thì thào: “Hơn nữa, muốn ngồi hưởng phúc của mọi người, thì phải trả giá.”

Đỗ Triều Nhan vỗ nhẹ vào ngực mình, sau đó đẩy lưng của anh để nhanh chóng đưa người lên xe: "Đi đi đi."

Cô sốt ruột xua tay: "An toàn về đến công ty rồi thì cũng không cần phải gửi tin nhắn cho em, em không muốn biết."

Nụ cười giữa hai hàng lông mày của người đàn ông càng sâu, anh vươn tay từ cửa kính xe ra, đè cổ cô, cúi người hôn lên.

Đỗ Triều Nhan trừng mắt nhìn anh, nhưng tính khí vừa rồi của anh đã tan sạch đi.

“Nhan Nhan,” Ngay sau khi mở cửa khách sạn, Cố Tư Bạch ôm cô vào lòng: “Cả đêm anh không ngủ rồi.”

Ngoài sự mệt mỏi, giọng nói khàn khàn của cậu chứa đựng sự bất bình không che giấu được: “Có phải bây giờ chị thích anh ta hơn rồi không? Rõ ràng là chúng ta ở bên nhau trước, tại sao bây giờ chị lại đối xử với anh ta tốt hơn anh… "

"Tiểu Bạch," Đỗ Triều Nhan kéo khoảng cách giữa hai người ra: "Sau này đừng chưa báo trước đã đến sớm, như vậy chị sắp xếp không ổn thỏa, các anh sẽ có một người phải chịu ấm ức."

Ngoại trừ Tô Mục, tất cả đàn ông, cô đều là bát nước, không thích ai hơn ai.

Cố Tư Bạch khụt khịt mũi, cúi xuống treo cả người lên trên người của Đỗ Triều Nhan, cằm chạm vào vai người phụ nữ, giọng nói của cậu bị bóp nghẹt: "Nhưng trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, Nhan Nhan, chị không thể thích anh hơn sao? Cho dù là có nói dối anh..."

Nói dối có thể mang lại cảm giác thoải mái nhất thời, nhưng về lâu dài sẽ là một loại tác hại.

Đỗ Triều Nhan vòng tay qua lưng cậu, vuốt ve lòng bàn tay cậu: “Tiểu Bạch, chị đã kết hôn rồi.”

“Nhưng anh họ, anh ta đối xử không tốt với chị!” Cố Tư Bạch giữ vai cô, giọng điệu đầy bất cam: “Anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tại sao chị vẫn còn yêu anh ta? Anh ta rõ ràng có được chị, nhưng anh ta vẫn chưa không vừa lòng, dựa vào cái gì để khiến chị yêu anh ta?"

Khi sắc mặt Đỗ Triều Nhan càng ngày càng đen, lý trí của người đàn ông dần trở lại trong não cậu.

"Anh xin lỗi, anh..." Cậu mím môi, lại ôm Đỗ Triều Nhan vào trong lòng: "Anh sai rồi, anh sai rồi Nhan Nhan, anh yêu chị, anh yêu chị, Nhan Nhan."

Chỉ từ góc độ về lời xin lỗi, Cố Tư Bạch thực sự là họ hàng của Tô Mục, cách nhận lỗi của họ có thể nói là cùng một đường.

Nghe được bên tiếng khóc bên tai, trái tim Đỗ Triều Nhan cuối cùng thì mềm nhũn, dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ.

“Sau này anh đừng làm thế,” Cô dụi vào vòng tay của người đàn ông: “Nếu anh thực sự không thể chấp nhận được, anh có thể rời bỏ chị, chỉ cần anh nói trước với chị là được."

"Anh không muốn," Cậu không thích Đỗ Triều Nhan nói như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng anh sẽ có thể bị vứt bỏ: “Anh sẽ không bao giờ rời đi, Nhan Nhan, chị sẽ luôn thuộc về anh.”

Rồi sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ ly hôn với anh họ của cậu, cậu còn trẻ, có nhiều thời gian để có thể chờ đợi.

“Cả đêm chưa ngủ có phải anh buồn ngủ rồi không? Có muốn ăn sáng chút, rồi lại ngủ tiếp?”

Đỗ Triều Nhan có lẽ đoán được cậu đang nghĩ gì, nhưng nói loại chuyện này cũng vô ích, vậy thì không bằng bỏ qua đi.

Nghe thấy cô quan tâm mình, Cố Tư Bạch quét đi vẻ u ám trong mắt, khịt khịt mũi, gật đầu nói: “Ừm, muốn ăn bữa sáng do chính tay chị làm, sau đó vòng tay qua ôm chị, cùng ngủ với chị.”

Nghe người đàn ông không có liêm sỉ mà mở rộng ý nghĩa lời nói của cô, Đỗ Triều Nhan không khỏi sững sờ một chút, sau đó câu cổ người đàn ông, cảm thán từ đáy lòng.

“Tiểu Bạch, anh nên cảm ơn mẹ anh đã cho anh một gương mặt ưa nhìn.” Nếu không, chỉ dựa vào tính cách không biết xấu hổ này, cô chắc chắn sẽ không thể nhịn được mà gọi cảnh sát.

Tô Mục ngồi trong phòng thư ký làm bằng kính sát đất, buồn chán lật xem tài liệu đã được sắp xếp trên bàn.

Không khí buồn tẻ khiến gã cảm thấy hơi nhàm chán, gã ấn đầu ngón tay vào góc tờ giấy A4, cuộn lên rồi đặt xuống, lặp đi lặp lại vài lần, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa kính được đẩy ra, một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi gã.

“Anh cũng quá kính nghiệp rồi, cho dù vụ án ở thành phố kế bên có gấp thế nào, anh cũng không cần phải nửa đêm chạy đến đây nói chuyện chứ.” Tô Mục cười khổ một tiếng: “Dù sao, sau khi tiễn Đỗ Triều Nhan về chỗ ba mẹ cô ấy, nhớ báo an toàn cho tôi trước.”