Chương 23: Tình Nhân Làm Ngành Dịch Vụ (2)

Tô Mục cau mày, đang định đứng dậy dạy dỗ cậu vài câu, Đỗ Triều Nhan khẽ vuốt mu bàn tay gã, cười khuyên giải: “Kệ cậu ấy đi, tí nữa anh còn phải đi làm, em mang bữa sáng cho cậu ấy sau cũng được.”

Sau khi tiễn Tô Mục đi, Đỗ Triều Nhan bưng bữa sáng gõ cửa phòng cho khách.

Gần như ngay khi cánh cửa được mở ra, người đàn ông kéo cô vào rồi trở tay đóng cửa lại. Cơ thể nhỏ nhắn của cô áp vào cửa, người đàn ông sốt ruột dán lên thái dương gần tai cô, cọ xát.

“Nhan Nhan...”

Chiếc cốc trong tay Đỗ Triều Nhan lay động, sữa bò đã nguội chảy xuống thuận theo bàn tay của cô.

Nghe tiếng khó chịu của cô, người đàn ông trầm mê trong du͙© vọиɠ ngước mắt, cầm lấy cốc sữa và đĩa thức ăn trong tay cô, tùy ý đặt chúng lên trên tủ kéo dựa tường.

Ngay sau đó, cậu nắm lấy cổ tay người phụ nữ, đầu lưỡi mềm mại cuộn lấy đốt ngón tay dính sữa bò của cô, liếʍ láp, hôn, gặm cắn cho đến khi khe rãnh giữa lông mày cô giãn ra.

“Anh muốn làm chuyện đó với chị ở phòng anh họ, được không? Từ khi Đỗ Triều Nhan dạy cậu một bài học, dường như người đàn ông càng trung thành với cách biểu đạt thẳng thắn hơn.

Đỗ Triều Nhan híp mắt, búng ngón tay lên trán cậu.

“Anh đến kỳ động dục hả? Làm sao lại muốn ở đây, đầu toàn chứa những thứ này à?”

Người đàn ông che trán bất mãn, từ trên cao đè người xuống, đổi góc nhìn xuống thấp hơn Đỗ Triều Nhan, đôi mắt mang theo sương mù nhìn cô chằm chằm.

“Nhan Nhan đã lâu không cho anh ăn no rồi.” Cậu lẩm bẩm, cả người dính đến: “Nửa tháng này, mỗi ngày anh đều nhìn lão già kia đến đón chị ra ngoài, chị không biết anh ghen tị thế nào đâu.”

Lão già? Đỗ Triều Nhan nhíu mày cười. Nếu Chu Thanh biết Tiểu Bạch gọi anh như vậy, anh hẳn sẽ hối hận lúc trước mình đã chỉ bảo cho cậu.

“Đừng bất lịch sự như vậy.” Thu lại ý cười lấy lòng, Đỗ Triều Nhan còn muốn dạy đạo lý cho cậu: “Anh ấy nhỏ hơn Tô Mục hai tuổi, anh nên gọi là anh.”

Người đàn ông hình như không vui khi Đỗ Triều Nhan nói giúp Chu Thanh nên giận dỗi hừ hai tiếng.

“Anh 22 tuổi, anh ta 28 tuổi, cách nhau 5 tuổi, gọi chú cũng được chứ.”

“Theo cách anh tính thì Tô Mục cũng là chú anh.” Người phụ nữ hứng thú nhìn chằm chằm cậu nói: “Vậy bây giờ anh phải gọi chị là thím?”

“Nếu anh gọi như thế, Nhan Nhan chị có đồng ý làm với anh không?” Cố Tư Bạch nhân cơ hội nói, trong mắt đầy vẻ nịnh nọt.

Đầu óc đứa nhỏ này chỉ toàn là phế thải màu vàng thôi sao? Đỗ Triều Nhan liếc mắt, đẩy người đàn ông đang kề sát cổ mình ra.

“Tí nữa chị phải ra ngoài.” Cô lấy tay chỉnh lại cổ áo bị người đàn ông làm lộn xộn nói: “Anh tự làm đi.”

Người đàn ông muốn tranh thủ một chút nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Đỗ Triều Nhan nhìn chằm chằm đứng im tại chỗ, phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp như cún con.

“Rõ ràng sáng nay chính chị trêu đùa anh trước.” Cậu tủi thân nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Anh không phải tình nhân của chị sao? Tại sao còn phải tự túc hả...”

Vốn dĩ Đỗ Triều Nhan đã vịn tay nắm cửa, lại quay đầu nhìn người đàn ông trong mắt đã bừng lên hy vọng, giải thích một cách nhẹ nhàng.

“Tiểu Bạch, là tình nhân thì phải phục vụ bà chủ, chờ khi nào chị trở thành tình nhân của anh thì anh có thể làm bất kỳ điều gì anh muốn.”