Chương 14: Khai mạc

Chương 14: Khai mạc

Lâm Dư Sơ mở nắp bình và uống một ngụm nước sắc từ trước "Vậy bây giờ cô có nghĩ tôi cao lãnh nữa không?"

Lý Mộng Nhiên không khỏi bật cười.

Từ ngày tiến vào trường quay, đến việc trang điểm thử, trang điểm lần cuối, lại đến buổi bấm máy hôm nay, có một số diễn viên tỏ ra có thiện ý đối với cô.

Thành thật mà nói, Lâm Dư Sơ khá ngạc nhiên.

Ôn Linh là người thứ nhất, Thẩm Giai là thứ hai, Lý Mộng Nhiên là thứ ba, à đúng rồi, còn có thêm Trình Quân nữa.

Cái này cùng với trong tưởng tượng của cô có chút chênh lệch.

Lâm Dư Sơ im lặng một lát rồi sau đó nhẹ nhàng cười.

Như vậy cũng rất tốt, không phải sao?

Mọi người có thể yên tâm quay phim, kiếm tiền, trong quá trình này sẽ không phát sinh chuyện gì, điều này cũng giúp cô tiết kiệm được một ít sức lực.

Bởi vì hôm nay có phân cảnh diễn của Tạ Ngôn, mọi người hóa trang xong đều chạy trên phim trường xem Tạ Ngôn diễn, cho nên lúc này phòng trang điểm còn lại rất ít người.

Lý Mộng Nhiên nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng đề nghị: "Lâm Dư Sơ, cô có muốn đi theo tôi đến trường quay xem Tạ ảnh đế diễn không?"

Đây là lần đầu tiên cô ấy được làm việc với Tạ Ngôn, cô không khỏi muốn xem diễn xuất của ảnh đế như thế nào, có thể học được điều gì từ anh hay không, dù chỉ một chút kiến

thức cũng đủ để cô sử dụng trong một thời gian dài.

Lâm Dư Sơ lắc đầu từ chối: “Cô cứ đi đi, tôi đọc kịch bản một lát.”

Lý Mộng Nhiên thấy thế cũng không miễn cưỡng, nhấc váy đi ra ngoài.

Lâm Dư Sơ lấy kịch bản ra ngồi sang một bên đọc kỹ, nếu không cần thiết, có thể nghỉ ngơi vẫn là nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, tránh để cơ thể bị quá tải.

Lâm Dư Sơ đợi gần ba tiếng mới có trợ lý tới nói với cô rằng đạo diễn gọi cô qua.

Khi đến phim trường, Vương Hạo đang nói chuyện với Ôn Linh, nhìn thấy Lâm Dư Sơ đi tới liền kéo cô lại.

Trong ba giờ này, cảnh cha mẹ Lâm Mạn bị gϊếŧ trong khoảng thời gian này cũng đã chụp gần như hoàn thành.

Nếu không phải đứa trẻ đóng vai Lâm Mạn khi còn bé không hợp tác đặc biệt tốt thì cảnh quay này sớm đã quay xong từ lâu rồi.

Cảnh tiếp theo được quay là cảnh Lâm Dịch Hiên từ trong ngôi nhà của người thường đưa Tạ Vinh An trở về, trung gian sẽ đem Tiểu Bát Tạ Vinh An giới thiệu với mấy đồ đệ của hắn.

Khi Tạ Vinh An từ thế tục được mang về Nam Huyền Tông, Tạ Vinh An đã mười sáu tuổi, theo logic mà nói, ở tuổi này xương cốt đã vững chắc, tu tiên cũng đã muộn.

Tạ Vinh An tư chất cũng không phải là quá tốt, lại do tông chủ Nam Huyền Tông dẫn về, làm cho trên dưới Nam Huyền Tông đều chấn động, nhưng lại ngại Lâm Dịch Hiên tu vi cao thâm cho nên mọi người bên ngoài cũng không dám nói gì.

Lâm Dư Sơ đã thay quần áo bằng vải thô, mái tóc đen đơn giản được dùng đũa kéo lên, sau kỹ thuật trang điểm của chuyên gia trang điểm, cả người cô trông tái nhợt và gầy gò hẳn đi.

Các diễn viên phụ đã chuẩn bị sẵn sàng, Vương Hạo giảng giải qua một chút, xác nhận mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng rồi gật đầu với máy quay.

Mỗi người đều có vị trí và vai trò riêng, người quay phim đưa ra một tấm bảng ghi cảnh quay được viết bằng phấn.

"1! 2! 3! Action!"

Máy quay vừa chạm bảng khí chất của Lâm Dư Sơ liền thay đổi, ánh mắt cũng biến đổi rõ ràng, trong nháy mắt từ bình tĩnh chuyển sang có ánh sáng rực rỡ.

Vương Hạo vô cùng kinh ngạc trước thiên phú của cô, đối với một diễn viên đã vào nghề lâu thì việc thay đổi ánh mắt này không có gì khó khăn.

Nhưng Lâm Dư Sơ chính là người mới vào, là người mới đó!

Hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng có tiến hành học tập gì cả.

Trừ bỏ thiên phú và sự chăm chỉ ra, Vương Hạo không còn nghĩ được điều gì khác.

Lâm Dư Sơ gần như nhập vai ngay lập tức và hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn.

Giây phút mở mắt ra, cô chính là người ngay từ nhỏ đã có cuộc sống không hề suôn sẻ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị gia đình đánh đập, mắng mỏ, muốn bán cô cho một góa phụ trong làng để cưới vợ cho đệ đệ của Tạ Vinh An.

"Nàng tên là Tạ Vinh An, từ nay nàng sẽ là sư muội thứ 8 của mọi người, là sư tỷ thứ 8 của Tiểu Cửu. Hãy đối xử tốt với nàng, các sư huynh muội phải đoàn kết một lòng. Nếu để cho sư phụ biết các người khinh đãi Tiểu Bát thì đừng trách sư phụ sẽ trừng phạt các người."

Lâm Dịch Hiên mặc quần áo hoa màu xanh lam, khắc họa một cách sinh động hình ảnh Sư phụ hiền lành như ngọc.