Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

7.11/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nam chính: Tào Doãn Anh - lạnh lùng gian xảo thích nhất là làm khó nữ chính. Nữ chính: Từ Như Nhân – bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm mềm yếu rất cần người quan tâm che chở, thích nam chính từ rất sớm …
Xem Thêm

*

Lúc Từ Như Nhân tiến vào phòng tổng giám đốc, là nửa giờ sau.

Chỉ có nửa giờ, Từ Như Nhân không biết là nên hay không nên có chút đồng tình với vị Vương quản lý này nữa?

Đem báo cáo trình lên cho Tào Doãn Anh, cô không đề cập đến chuyện của Vương quản lý, chỉ trần thuật lại một ít quyết sách trọng yếu cùng với báo cáo doanh thu một tháng này của công ty, giúp thủ trưởng hiểu rõ về tiến độ tiếp theo trong tháng này.

Tào Doãn Anh ngồi ở sau chiếc bàn làm việc thật lớn, lật xem bảng báo cáo công việc được được Từ Như Nhân chỉnh sửa lại rất tốt, trong nội tâm không khỏi đối với năng lực của cô khẳng định lần nữa. Đại bộ phận quyết sách của cô cùng với suy nghĩ của anh đều không mưu mà hợp, một tháng này công việc dưới sự quản lý của cô hoàn toàn không có vấn đề gì xảy ra.

Chỉ là, cho dù rất thừa nhận năng lực của cô, nhưng anh cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận ra miệng.

"Uh!" Anh chỉ nói một chữ làm tổng kết, nhanh chóng nắm giữ tất cả chuyện phát sinh trong ngoài công ty của tháng này, sau khi đóng lại tư liệu, mới ngẩng đầu nhìn cô. "Vừa rồi Vương quản lý bộ phận tiêu thụ đã tới đây."

Ah ah, đến rồi! Từ Như Nhân không tránh không né, duy trì tư thế ngồi ưu nhã. "Tôi biết." Vô cùng bình tĩnh.

"Cô cũng biết ông ta tìm tôi nói cái gì sao?"

"Tôi biết." Người nào đó muốn đối phó địch nhân trước tiên vẫn luôn không quên cho đối phương một khoảng thời gian để người đó đêm nội dung ra diễn xuất trước, cho nên đối với ám tiển của những tên địch nhân này cô luôn không muốn trốn tránh.

Tào Doãn Anh có chút bất ngờ, cách bàn làm việc lớn cùng cô nhìn nhau. Cái thái độ hờ hững không sao cả này của cô, cùng câu trả lời chuẩn mực "Tôi biết", không khỏi làm cho anh hồi tưởng lại lúc hai người mới gặp gỡ ──

Khi đó anh vừa mới trở về Tập Đoàn Long Tinh, từ trên tay cha tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, cũng thuận tiện mà tiếp nhận cô.

Đương nhiên trước đây, anh cũng đã được nghe qua không ít sự tích của cô cùng với trong công ty còn thêm mắm dặm muối. Nhưng anh biết rõ cô cùng cha anh từ trước tới này chưa bao giờ tồn tại qua chuyện gì mập mờ, cha mẹ ân ái người làm con như anh đây vô cùng tinh tường, cha anh tuyệt đối không hề có người nào khác ở bên ngoài.

Chỉ là cha anh đối với cô lại có hành vi yêu thương che chở rất nhiều, điều đó khiến cho những người khác không thể không hiểu lầm được. Cho nên anh luôn luôn nhắc nhở chính mình, cho dù biết rõ thân phận của cô, cũng không thể giống như cha mình công và tư chẳng phân biệt được mà làm cho người ta lời ong tiếng ve.

Lúc trước khi gặp cô, anh nhớ mình đã từng xem qua một tấm hình, đó là hình cô năm mười sáu tuổi, anh thử đến bộ dáng mơ hồ của cô gái mười sáu tuổi kia liên tưởng đến tướng mạo năm hai mươi hai tuổi của cô, nhưng cô lại làm anh ngoài ý muốn rất bất ngờ.

Cô có một khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt đạm mạc, cảm giác về cô so với trong ấn tượng của anh hoàn toàn bất đồng.

"Cô rất tuổi trẻ."

"Tôi biết."

"Cô rất đẹp."

"Tôi biết."

"Bên ngoài có một vài lời đồn về cô."

"Tôi biết."

Anh nhướn mi, sao cô có thể quá lạnh lùng an tĩnh như vậy chứ? "Nhưng chuyện đó cô không muốn nói lời giải thích nào sao?"

Cô cũng nhướn mày. "Về sau anh sẽ tự biết thôi."

Cái câu "Về sau anh sẽ tự biết thôi" cùng với cái thái độ lạnh nhạt kia của cô, làm cho anh khó chịu một cách khó hiểu, cho nên lúc ban đầu hợp tác, hai người có thể nói là thủy hỏa bất dung ── kỳ thật cho dù đến tận bây giờ, anh vẫn thường thường muốn cùng cô tranh chấp thắng thua, phân tài cao thấp!

Thân là cấp trên, anh tán thưởng sự tỉnh táo cùng năng lực của cô, thực sự đối với sự tỉnh táo cùng với thái độ coi thường đó của cô anh cảm thấy rất thích! Cho tới bây giờ, anh vẫn rất muốn nhìn thấy bộ dáng thất kinh của cô, càng hi vọng cô có thể dỡ xuống cái mặt nạ đó.

"Tổng giám đốc?" Chuyện mới nói được một nửa lại dừng lại, là như thế nào?

"Chuyện Vương quản lý, cô có nghĩ ra được biện pháp nào không?" Anh rất nhanh mà lấy lại tinh thần.

"Tổng giám đốc xem qua bản kế hoạch dự án rồi sao?"

"Nhìn vài lần." Rất đau mắt!

"Đã xem qua, vậy thì vẫn nên để tổng giám đốc quyết định." Nếu như tính tình của anh ta lại nổi lên thì sẽ tận lực muốn làm trái lại ý kiến của cô, cô cũng không thể nói gì hơn.

"Tôi nói, tôi muốn nghe "biện pháp" của cô." Đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của anh bốc hỏa, tận lực nhấn mạnh hai chữ "biện pháp" này. Anh đây là đang hỏi ý kiến của cô sao, cô lại cứ tưởng là anh đang chỉ thị cho cô mới đúng?

"Bảng kế hoạch dự án không thể dùng được, Vương quản lý không thể giữ lại." Từ Như Nhân lời ít mà ý lại nhiều.

Lại tới nữa, cái nhìn của cô lại cùng với mình không mưu mà hợp. Lần nào cũng đều như vậy, khiến cho tất cả mọi người cho rằng cái gì anh cũng đều nghe cô hết!

Tào Doãn Anh khó chịu mà giận tái mặt, cái loại hiểu lầm này thật sự làm cho người ta siêu bất mãn! Cho nên nhịn không được lại bắt đầu tận lực làm cô khó xử, nghi vấn cô, ném phiền toái cho cô, dù sao thì anh cũng không chịu nổi cứ thấy cô mang cái bộ dáng khí định thần nhàn đó được nữa rồi!

"Vương quản lý làm việc ở công ty cũng đã hai mươi lăm năm rồi."

"Cho nên hoàn toàn đã đi vào trạng thái chờ về hưu." Có lẽ trước kia Vương quản lý vẫn có vài phần tài năng, nhưng đầu óc vẫn cứ một mực dừng lại ở những năm tháng đã qua mà không hề có chút tiến bộ nào nữa, như vậy thì hoàn toàn không có biện pháp đứng vững được tạo bộ phận kinh doanh nữa rồi.

"Thời điểm ông ta về hưu cũng chỉ có vài năm nữa." Hai tay khoanh trước ngực, anh nhìn chằm chằm vào sự tỉnh táo của cô, tựa hồ như cô vĩnh viễn đã tính trước được chuyện này, sự tình gì cũng không làm khó được cô.

"Có thể sắp xếp ông ta đến những bộ phận khác, chức vị khác, cái trọng trách quản lý bộ phận kinh doanh quan trọng này ông ta cũng nên rời khỏi rồi." Cô hơi dừng lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia phiền chán. "Đương nhiên, phải còn xem ông ta có đủ trình độ để tiếp nhận vị trí này hay không, mà cũng có khi ông ta lại không muốn tiếp nhận vị trí đó."

Bằng không thì, cứ như vậy mà về nhà lãnh lương hưu cũng được rồi!

"Cô ám chỉ Vương quản lý không muốn làm sao?" Nhìn thấy cử chỉ đảo mắt tỏ vẻ phiền chán trong chốc lát rồi biến mất kia của cô, Tào Doãn Anh ngược lại lại cảm thấy vui vẻ lên.

Cái lão Vương quản lý này nói chung vẫn còn có chút tài năng ! Rõ ràng có thể làm cho cô lộ ra loại ánh mắt này.

Lúc này Tào Doãn Anh hoàn toàn đã quên, biểu lộ vừa rồi của mình đối với Vương quản lý so với cô hung ác không biết mấy ngàn lần.

"Tổng giám đốc, tôi nhớ không nhầm thì mới vừa rồi Vương quản lý vừa đi ra khỏi gian phòng này, phẩm tính thái độ của cá nhân ông ấy như thế nào, có lẽ cũng không cần tôi nói thêm điều gì." Từ Như Nhân âm thầm thở dài, cái người này thật sự rất thích đấu khấu với cô, không biết sao mà nhân duyên của cô lại kém như vậy?

"Việc cấp bách, là bảng kế hoạch dự án." Cô không muốn bàn lại cái vấn đề có quan hệ tới "Người" đó nữa. "Công việc liên qua đến sản phẩm mới cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi đến hội nghĩ phát biểu mà thôi."

"Chuyện Vương quản lý tôi sẽ xử lý, lần hội nghị phát biểu này do cô tiếp nhận!" Khuôn mặt tuấn tú của Tào Doãn Anh cười rất ác ý, biết rõ Vương quản lý đối với cô có ý kiến, còn đem cô hướng "Khu vực địch chiếm đóng" mà nhét vào.

"Bộ phận kinh doanh có phó quản lý." Cô làm sao lại không biết tâm tư của anh chứ? Nhưng vẫn hi vọng anh không ác đến mức như vậy. Khiến cho cô biến thành bia đỡ đạn đối với anh đến cùng có cái gì tốt chứ? Không biết sao mà lần nào anh cũng tìm mọi cơ hội để lấy chuyện phá hoại cô làm trò vui? "Tôi nghĩ có lẽ cũng nên cho bọn họ một cơ hội đoàn kết để biểu hiện một chút."

Thêm Bình Luận