Này! Tôi Sẽ Không Kết Hôn Với Anh Đâu!

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô, Lâm Gia Nguyệt, 20 tuổi đã làm chủ công ty tin học, 25 tuổi., biến nó trở thành một trong những công ty lớn thứ nhì nước! Giàu có, xinh đẹp, thông minh vốn là kiểu người của vô số các chàng trai!  …
Xem Thêm

Chương 6
Không thèm để ý đến Hà Lăng, cô đi tự mình kéo va ly đi thẳng vào biệt thự. Hà Lăng cũng bước theo cô. Cô đi được một lúc mới quay lại nhìn Hà Lăng.

" Phòng tôi ở đâu?"

Hà Lăng không nói gì chỉ chỉ tay về phía căn phòng ở phía tầng hai. Cô nhìn theo hướng phía tay anh rồi nhanh chóng lê va li tiến vào phòng!

Khi bước vào phòng cô mới cảm thấy thấy ngạc nhiên: căn phòng này quá lớn so với cô nghĩ, màu chủ đạo lại là hai màu xanh xám, cả căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một cái giường lớn, một cái tủ, và một cái bàn trang điểm, hình như mới được đặt vào.

Sau khi mở tủ ra, cô chợt cảm thấy tâm tình mình thực tức giận.

Tên Hà Lăng đáng chết, hắn dám để cô ngủ ở trong phòng hắn.

"Anh đùa với tôi hả! Đầu anh có vấn đề không vậy, sao có thể bắt tôi ngủ cùng anh chứ!" Cô rống lên trước lên mặt Hà Lăng.

Dường như đã đoán trước được câu trả lời của cô, anh cũng chỉ nhếch mép cười, trả lời nhàn nhạt:

"Từ khi em kí vào bản hợp đồng kia! Em đã không có quyền lựa chọn!"

Thực là làm tức chết cô mà!

Coi như cô xui xẻo, không thèm để ý đến anh ta, dọn đồ vào tủ sau đó cô chọn lấy bộ đồ ngủ ở nhà, tiến vào nhà tắm.

Anh thấy cô tự nhiên như nhà mình thì cũng chỉ cười trừ.

Không ngờ, cô cũng có mặt đáng yêu như vậy.

Sau khi tắm xong, đi ra thì thấy hình như anh ta đã đi rồi, cô thật cảm thấy nhẹ nhõm. ngã phịch xuống giường.

Cô ngủ một giấc miên man không biết đến bao lâu.

" Reng- eng"

Theo thói quen cô lại vừa lơ mơ vừa nhấc điện thoại, giọng lèm bèm:

" Công ty lại có việc gì hả? Anh không thể tự xử lý sao? Tôi là cũng không phải là người máy. Anh nghĩ vì sao tôi lại thuê anh làm trợ lý hả?"

Thấy bên kia im lặng không trả lời, cô lại nghĩ rằng tên kia dám làm lơ mình, lại thấy tức giận nhưng cũng không nói sao mà định dập máy nhưng đột nhiên một giọng nam trầm vang lên

" Là tôi."

A! Là Hà Lăng. Cô như phản xạ có điều kiện lập tức bật dậy. Không thèm kiềm chế giọng của mình:

" Não anh có vấn đề hả? Không thấy tôi đang mệt sao?"

" Tôi không ngờ em có thói quen ngủ ngày!"

Giọng nói hình như không phát ra từ điện thoại. Lâm Gia Nguyệt quay người ra liếc nhìn mới thấy Hà Lăng đang đứng ở cửa.

Thân thể bất giác run một cái. Thật muốn hù dọa người ta mà.

"Không phải là tại anh hại sao?"

Nếu không phải vì anh ta, cô cũng không phải làm việc không biết mệt mỏi suốt hai ngày hai đêm. Tên chết tiệt kia còn ngang nhiên hỏi tội cô.

"Cho dù mệt cũng tới giờ ăn cơm tối rồi! Mau xuống đi, tôi không thích chờ đợi."

Nói rồi, anh cũng quay người xuống lầu.

Tuy khó chịu nhưng cô cũng phải vâng lời anh, lẽo đẽo đi theo.

Anh lặng lẽ gắp thức ăn cho cô, dù sao cô cũng không phải là con nít, cô cũng không đẩy ra.

Nhìn bữa ăn ngon mắt thế này, sao cô có thể bỏ lỡ được chứ. Chắc cũng lâu rồi cô mới có cơ hội được ăn no. Trước nay đều là vì những lí do công việc mà bỏ ăn, bỏ ngủ.

Nhiều lúc cô cảm thấy mình cần phải cảm ơn Hà Lăng. Nhờ việc đến sống ở đây mà cô có thể ăn ngon ngủ ngon. Điều này thật là tốt.

*****

Mấy ngày sau đó, cô và Hà Lăng dù ở chung một nhà nhưng cũng rất ít khi gặp nhau. Anh ta thường hay lu bu công việc nên cũng không ngủ trong công ty thì cũng ngủ quên trong thư phòng.

Còn cô thì cũng chẳng khác mấy, nhưng có phần nhẹ nhõm hơn. Mà thật cũng may là anh ta biết điều, cho cô một phòng làm việc khác chứ toàn tài liệu mật sao cô dám để trong thư phòng anh ta!

Thoắt cái thì đã hơn một tuần trôi qua, đột nhiên cô cảm thấy nhớ anh ta. Chẳng biết vì lý do gì, cả ngày cô cứ cảm thấy khó chịu, buồn bực, thật khác với cảm giác cô từng có với anh ta trước kia.

Ngày hôm nay cũng như bao ngày khác, cô lại làm việc không biết mệt mỏi, rồi vô tình gục xuống bàn, ngủ quên mất.

Hà Lăng dạo này vô cùng bận rộn, xử lí nhiều chuyện khác nhau nhưng tâm trạng ngoài mệt mỏi ra cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Đêm nay vốn dĩ hắn định về, muốn gặp cô, nhưng khi bước vào phòng ngủ lại không thấy cô. Hắn có thể đoán ra ngay là cô lại đang ngủ quên ở thư phòng kia.

Quả thật không sai! Nhìn gương mặt mê ngủ của cô, hắn không khỏi động lòng.

Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, hôn lên đôi mắt đang mơ màng của cô.

Dường như cảm nhận được nụ hôn của hắn, cô không khỏi run rẩy nhưng lại tiếp tục rơi vào giấc ngủ.

Hắn ôm cô lên, cô lại quấn lấy hắn như một con mèo nhỏ, đầu dựa vào ngực hắn.

Hắn tiến đến phòng ngủ, đặt cô lên giường sau đó rời đi, bước vào phòng tắm.

Đến lúc này, cô đột nhiên mở mắt ra, mặt cô không biết tại sao tự nhiên nóng đỏ lên, cô dùng tay áp lên hai má của mình lại cảm thấy hơi nóng.

Không lẽ cô động lòng với hắn sao?

Cô tự dùng tay nhéo thật mạnh má mình để giúp cho bản thân tỉnh lại.

Sau hơn mười phút, hắn từ phòng tắm bước ra, cô nhanh chóng nhắm mắt lại!

Hắn dường như cảm giác được sự run rẩy của cô, nhẹ nhàng bước lên giường, ôm lấy cô.

Tim cô vì hắn mà gần như rớt ra ngoài. Cô thật muốn đâm chết hắn mà.

Cuối cùng không chịu được nữa, cô gỡ tay hắn ra, quay người lại, vốn dĩ định nói lý lẽ nhưng đột nhiên bị nụ hôn của hắn chặn lại.

Cô đấm mạnh lên ngực hắn, nhưng con gái với con trai sức lực khác nhau. Hắn lại ôm chặt cô hơn, cuồng dã hôn cô.

Cả thân thể cô vì hắn mà nhất thời run rẩy, chân tay như mất đi sức lực, cuối cùng để lại hắn làm càn...

Thêm Bình Luận