Chương 6: Hoàn

Trên đỉnh một ngọn đồi cạnh nghĩa trang Bình An có một ngôi đền độc nhất vô nhị ở Việt Nam. Nó khác biệt không chỉ vì tính cách lịch sử của nó - thể hiện qua tên gọi đền Tử Sĩ - mà còn ở kiến trúc. Nó là một sự phối hợp hài hòa và kỳ lạ giữa kiến trúc Việt Nam và Nhật Bản, với lối lên ở cả 4 hướng và những mặt trời đỏ điểm xuyết trên toàn bộ mái vòm.

Khải và Hikaru đứng đối mặt nhau ở hai đầu hành lang. Khải cảm nhận rất rõ chuyện này đã từng xảy ra. Đây thực chất là một cuộc đấu kiếm của hai samurai.

Khải rút gươm trước, "Mày không phải Hikaru. Đừng phỉnh phờ với tao nữa!"

Hikaru phản đòn ngay, "Còn mày cũng không còn là Khải nữa. Thật đáng tiếc!"

"Mày nhạy thật. Thế bây giờ tao với mày đều trống rỗng như nhau, mày có muốn biết ai hơn ai không?"

"Đừng thách tao. Nhưng tao tự hỏi, tại sao mày phải tự hủy hoại? Để làm gì?"

"Tao không tự hủy hoại. Tao hy sinh trong tình yêu và vì tình yêu".

"Tình yêu nào? Mày có ai để yêu? Cha mày ư?"

"Mày khá lắm. Mày đọc được tâm người khác đúng không? Tao yêu cái tao đã bỏ công gầy dựng. Tao có thể chết nhưng thương hiệu cá Koi Dịch của tao phải sống. Vì nó do tao đẻ ra, nó là con tao. Cũng như tao là con của cha tao vậy!"

"Và mày đã trao linh hồn của mày cho cái tên tầm thường ấy, trong khi tao, kẻ đồng cam cộng khổ với mày... kẻ đã cùng mày đi lên từ hai ©ôи ŧɧịt̠, tao không xứng đáng ư?"

"Vì mày không phải Hikaru!"

"Vậy mày nghĩ tao là ai?"

"Mày có biết trong hai năm qua tao đã đạt tới cảnh giới nào không? Tao không cần gieo cũng biết được quẻ Dịch của mày. Lôi - trạch - quy - muội, ha ha. Mày chỉ là một con đàn bà! Mày là con em gái khốn khổ của Hikaru. Mày có thể ăn mất linh hồn của bạn tao, nhưng làm sao có thể chạm tới tao? Ha ha. Mày chỉ là một con đàn bà mà bày đặt top tao, hay mày là les? Nói tao nghe coi?"

Gương mặt của Hikaru trở nên dúm dó. Và Khải biết cần phải ra tay kết liễu con quỷ cái. Cậu bước lại gần và đâm nhát kiếm quyết định, "Và mày nghĩ tao không biết mày làm gì mẹ mày à? Đồ ác độc. Tại sao mày vẫn chưa xuống địa ngục?"

Hikaru ngã vật xuống nền nhà, co giật. Khải vội đỡ hắn. Cậu vẫn hy vọng Hikaru của mình vẫn còn đâu đó trong thân thể này. Nhưng khi Hikaru mở mắt lại, đó là cái nhìn thất thần của một kẻ mất hồn. Khải khóc và gọi xe đưa hắn về nhà.

###

Nếu có khi nào đi ngang tiệm Cá Koi ở gần Metro Quận 2, bạn sẽ thấy một thằng Nhật ngây ngô ngồi trước cửa. Nó cười và nói "xin chào" và "cám ơn" ngay cả khi xung quanh nó chẳng có ai. Nhưng bạn đừng nghĩ nó dại mà không biết gì.

Có người nói nó thích con trai và khi rất thích một ai đó, nó sẽ tìm cách chọc ghẹo để người ta phải đá đít nó, vì nó thích bị/được như vậy.

HẾT