Chương 6

24.

Tôi ngủ chập chờn ở trên xe, cảm giác như xe đã dừng lại vài lần. Vì lo lắng cho sự an nguy của vợ mà tôi ngủ không sâu. Khi tôi mở mắt ra, đồng hồ trên xe chỉ vừa qua 3 giờ 40 phút. Biển báo bên ngoài cửa sổ, cho thấy chúng tôi đã là ra khỏi thành phố A và vừa mới bước vào thành phố F.

Vợ tôi tiếp tục lái xe và không nói một lời.

Tôi đã từng công tác ở thành phố F, đối với tình hình giao thông ít nhiều cũng biết một chút. Khi mới vào thành phố nếu qua một quãng đường nữa thì chúng tôi sẽ đến một trạm xăng dầu.

Tôi ngồi dậy và vỗ vai vợ, muốn nhắc nhở cô ấy đi thêm khoảng hai cây số nữa thì dừng lại, nhưng vợ tôi không phản ứng. Tôi lại dùng sức vỗ tiếp một cái nữa, vợ tôi nghiêng đầu trực tiếp ngã vào ghế lái phụ.

Tôi hét lên một tiếng lay cô ấy một cách mạnh mẽ. Vợ tôi giống như bị đánh thức đột nhiên ngồi dậy, vừa lau nước miếng vừa nói:

"Xin lỗi, không cẩn thận ngủ thϊếp đi.”

May mắn là trên đường không có ai, chắc họ cũng đã ch ết hết rồi. Suốt quãng đường này toàn đường thẳng, thật may là không có chuyện gì xảy ra.

Tôi vỗ vỗ vai vợ, giơ hai ngón lên rồi lại chỉ chỉ đồng hồ xăng, muốn nhắc nhở cô ấy cách hai cây số phía trước có một trạm xăng dầu. Cô ấy nhìn tôi một cái, tức giận nói:

"Đến lúc nào còn muốn chơi kéo búa bao, có vui không?"

Tôi: "......”

Xe một mạch lái về phía trước, may mà chúng tôi cách trạm xăng dầu không xa, tôi cẩn thận quan sát ven đường, một lát sau biển chỉ đường màu đỏ xuất hiện trên bầu trời đêm phía xa xa. Tôi vội vàng đưa tay kéo vợ chỉ chỉ bên ngoài, cô ấy thuận thế nhìn qua, cuối cùng cũng hiểu được ý của tôi, vững vàng dừng ở cửa trạm xăng dầu.

Tôi ấn cô ấy xuống ghế, tự mình mở cửa đi xuống. Trạm xăng dầu này hình như đã lâu không được sử dụng, bên ngoài nằm la liệt vài con zombie, tôi đi vòng qua bọn chúng, cầm lên một khẩu súng xăng bắt đầu tiếp nhiên liệu. Vợ tôi nhất định là không muốn đi, nên ngày hôm qua ban ngày đã không ngủ bù, mới mệt mỏi như vậy.

Bây giờ đã bước vào thành phố F rồi, sau khi đi ngang qua thành phố F, lướt qua một góc của thành phố C là sẽ đến thành phố B.

Chỉ còn hai ngày ngắn ngủi nữa thôi thì tôi sẽ phải chia tay với vợ.

Tôi có thể làm gì nếu không có vợ?

Vẫn còn ý thức của con người nhưng chỉ có thể cùng Zombie làm bạn, ngẫm lại cũng rất bi thảm, nhưng bây giờ ý thức càng ngày càng mơ hồ, có lẽ không lâu nữa, tôi cũng sẽ giống như những con zombie thật sự kia......

Đầu của tôi lại bắt đầu hỗn loạn, ý thức dần dần mơ hồ. Tôi nhanh chóng lắc lắc đầu, mẹ nó, qua hai giờ nữa trời sẽ sáng, lúc này mà ý thức mơ hồ thì không hay chút nào. Chúng tôi lại bắt đầu lên đường. Tôi chuyển một thùng Red bull từ cốp lên, đưa cho vợ, rồi nhìn phong cảnh ven đường.

Trở lại xe, vợ tôi đã ngủ thϊếp đi trên ghế lái phụ, sườn mặt của cô ấy trông đặc biệt mệt mỏi dưới ánh sáng của thời gian biểu phía trước xe, tôi đến cốp sau cầm một lon red bull đi ra, cẩn thận từng li từng tí đánh thức cô ấy dậy.

Vợ tôi buồn ngủ ngồi dậy, mở Red Bull ra một hơi uống hết, tôi nhìn thời gian biểu một chút.

Đã bốn giờ rồi. Thành phố F chạy qua trạm xăng, hai bên đường dần dần từ ngoại ô hiện ra bóng dáng của thành phố. Tôi nhớ lại lúc trước đến đây công tác, từng bàn chuyện kinh doanh ở một sân golf gần đó, khu vực xung quanh khá thưa dân cư. Tránh nạn ở đó, tương đối an toàn vì sẽ có ít người ở đó.

Vợ tôi im lặng lái xe theo con đường mà tôi chỉ, đèn đường hai bên thành phố F vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn. Ánh sáng lập loè lúc có lúc không ở bên đường, làm mờ nhạt bóng tối trên sườn mặt của cô ấy.

Sân golf gần ngoại ô ở rìa thành phố, mặc dù gần đó có một khu nghỉ dưỡng, nhưng không có nhiều người tới đây, trên đường đi gặp rất ít zombie, lúc chúng tôi lái xe vào, chỉ nhìn thấy có hai người nằm rạp trên mặt đất. Bên trong trống trải.

Vợ tôi không dám lái xe vào bãi đỗ xe, sợ bên trong có zombie ẩn nấp, cũng không dám lái vào khu nghỉ dưỡng nên cô ấy đã dừng ở một bụi cây bên cạnh sân golf. Sau đó cô ấy tựa đầu, nghiêng người sang ghế lái phụ, ngủ thϊếp đi.

Bụi cây này tương đối rậm rạp, lá cây che khuất, xe được bóng cây che kín khá tốt.

Vợ tôi ngủ thϊếp đi, tôi vụng về xuống xe, đóng chặt cửa xe, tựa vào một thân cây cách xe không xa, bắt đầu canh cửa.

Từ sau khi gây dựng sự nghiệp, tôi càng ngày càng ít đến sân bóng rổ, mặc dù tôi vẫn thích chơi bóng rổ nhất, nhưng rất ít đối tác bàn chuyện làm ăn với tôi thích chơi bóng rổ. Mọi người đều mặc âu phục giày da, nói đến môn thể thao yêu thích không phải leo núi thì cũng là chơi golf.

Trước kia tôi từng nói với vợ rằng dường như mỗi khi người ta bàn chuyện làm ăn, thứ mà họ yêu thích chỉ có thể là golf. Lúc ấy vợ tôi vừa châm thuốc, vừa nói:

"Em thấy cũng tốt mà, so với đi karaoke, chơi golf đã là nơi trong sạch rồi.”

Tôi vội vàng gật đầu nói phải, không dám nói cho cô ấy biết, thật ra ở sân golf cũng có mấy em gái xinh đẹp đi cùng. Nhưng mà hiện tại chắc đều biến thành zombie xinh đẹp hết rồi.

Tôi tựa vào thân cây, nhìn tia nắng ban mai dần dần hiện lên trước mắt, trước mắt đột nhiên tối sầm, tôi dùng sức lắc đầu, thế giới trước mắt như trở nên mờ ảo.

Có lẽ, thời gian của tôi thật sự không còn nhiều lắm. Tôi giống như rơi vào trong mộng.

25.

Tôi nhìn thấy luật sư của mình.

Hình như đã rất lâu rồi tôi không gặp anh ấy, trong mộng, vẻ mặt anh ấy rất nghiêm trọng nói với tôi:

“Giám đốc Lý, trong vụ án này, tôi vẫn đề nghị anh đi tự thú, tích cực phối hợp với cảnh sát điều tra. Lô thuốc này gặp vấn đề quá lớn, đã có hơn mười người khởi kiện và đã có người mất mạng. Doanh nghiệp nhất định sẽ bị niêm phong, nếu bây giờ anh tự thú, có lẽ hình phạt sẽ được giảm nhẹ phần nào.”

Tôi nhìn thấy chính mình đang ngồi trên sofa, mệt mỏi nới lỏng cà vạt, hỏi:

"Thật sự không còn cách nào khác sao?"

Anh ấy nghiêm túc gật đầu.

Tôi nói với anh ấy:

"Anh về đi.”

Bên ngoài văn phòng, hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, bầu trời sao lấp lánh lúc nào không hay, điện thoại tôi reo lên, tôi nhấc máy, vợ tôi hiền lành nói với tôi:

"Hôm nay em làm gà nướng, lần này không cháy khét, tan tầm mau lăn về nhà cho em!"

Nếu tôi vào tù, vợ tôi sẽ sống như thế nào?

Cô luôn rất tự cường, cũng có công việc của riêng mình, phương diện kinh tế có lẽ không cần phải lo lắng. Nhưng mà, tính cách lại luôn mạnh mẽ như vậy. Sau khi tôi vào tù, không biết có thể liên lụy gì đến cô ấy hay không. Mặc dù không phải chịu trách nhiệm pháp luật nhưng với tính khí của vợ tôi chắc sẽ không chịu nổi nhưng lời chỉ trỏ của người xung quanh.

Tôi bấm số điện thoại của luật sư, không đợi anh ấy mở miệng, đã hỏi:

"Nếu tôi đi tự thú, vậy sẽ phải chịu án mấy năm?"

Sau khi luật sư nói xong, tôi đặt điện thoại xuống. Bầu trời đêm bên ngoài, mấy ngôi sao vẫn đang tỏa sáng, có một việc tôi phải làm trước khi đầu thú.

[Lâm Tuyền cũng dị giờ lần nào đăng cũng phải khấn không bị tôm sông ăn cắp :((]

26.

Tôi tựa vào trên cây, đồ óc hỗn loạn, trong lỗ tai có rất nhiều âm thanh, tôi dường như nghe thấy tiếng vợ mình la hét, nhưng lại giống như không nghe thấy. Tôi dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng khiến cho ý thức của mình rõ ràng hơn, nhưng không thể trở về được thế giới hiện thực. Tôi vịn cây chậm rãi đứng lên, khi gió mát thổi qua, ý thức của tôi giống như khôi phục lại một chút.

Đúng là vợ tôi đang gào thét.

Tôi đột nhiên quay người nhìn về phía xe, một con zombie không biết từ nơi nào chui ra, đang không ngừng vỗ cửa sổ. Tôi lắc lắc đầu, một bước dài nhảy qua, nắm lấy bả vai zombie ném về phía sau -

Con zombie kia bị tôi ném sang một bên, khuôn mặt đẫm máu của nó cọ thành một vết máu dài trên xe. Nó kêu aaaa vài tiếng, vặn vẹo nửa cơ thể máu thịt nhầy nhụa giãy dụa cắn tới, tôi một nhát đá vào mặt nó, nó ngã ngửa xuống đất, đầu đập vào tảng đá, lập tức không kêu nữa.

Con zombie nữ này tôi biết, khi còn sống, cô ấy là nữ quản lý của khu nghỉ dưỡng, có cùng tôi cạn vài chén ở trên bàn rượu. Khi còn sống, cô ấy là một người đứng đắn, luôn nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng không ngờ sau khi biến thành thây ma lại thành ra thế này. Nếu như vẫn còn có ý thức, nhất định cô ấy không có cách nào chấp nhận được chuyện này.

Tôi thở hổn hển, bảo đảm cô ấy sẽ không đứng dậy nữa. Từng cơn gió thổi qua những chiếc lá, khiến cho cành cây xào xạc.

Xa xa, tôi nhìn thấy mấy con zombie đang chạy về phía này. Tiếng la hét vừa rồi đã kinh động đến bọn chúng, vợ tôi hạ cửa sổ xe xuống, hô to với tôi một câu:

"Mau lên xe đi anh đánh không lại đâu!"

Tôi kéo cửa sau xe, vừa ngồi vào, vợ tôi mạnh mẽ khởi động xe, chúng tôi phi như bay, chạy sâu hơn vào rừng cây.

Khung cảnh ngoài cửa sổ trôi nhanh về phía sau, vợ tôi dường như vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau nỗi kinh hãi vừa rồi, cứ thở hổn hển. Gió thổi qua cửa sổ, từng đợt như những lưỡi dao cắt vào, cô ấy hét lên trong gió:

“Đi ch ết đi!”

Không biết lái bao lâu, mặt trời từ chính giữa chậm rãi chuyển qua hướng tây, kim đồng hồ dầu đã từ từ hạ xuống. Vợ tôi gần như không dừng lại, tôi biết cô ấy sợ hãi, tay cô ấy không ngừng run rẩy. Lúc chúng tôi lướt qua đường lớn đã kinh động mấy con zombie xung quanh đó, bọn chúng đuổi theo phía sau xe rồi còn có mấy con từ phía trước chạy tới. Cô ấy vẫn đâm thẳng qua, máu zombie ngay lập tức dán đầy cửa sổ xe. Cần gạt nước từ từ lau máu xuống. Những bóng đỏ tươi in trên cửa sổ xe.

Vợ tôi vẫn tiếp tục lái, tiếp tục lái, mặt trời từ từ lặn xuống, chúng tôi lái đến một nơi mà chúng tôi không biết, khung cảnh hoang tàn, zombie xung quanh bắt đầu ngã xuống từng nhóm. Ở một mảnh đất hoang vu đối diện với hoàng hôn, cảnh tượng trông có chút bi tráng.

Chúng tôi dừng lại ở rìa của vùng đất hoang. Bình xăng đã báo sắp hết, may mắn, cách chỗ chúng tôi không xa có mấy chiếc xe đang mở cửa. Chỉ là không biết bên trong có zombie hay không, nhưng đối với tôi và vợ tôi lúc này đó đã là một may mắn trong bất hạnh rồi.

Tôi muốn tiến lên nhìn, vợ tôi đột nhiên túm tay tôi một cái.

Cô ấy nói: "Anh chờ một chút.”

Tôi dừng lại.

Cô ấy mở cốp xe, lấy ra một lon bia, ngồi xuống bãi cỏ hoang, nói:

"Thật ra, em thật sự không muốn đi.”

Hoàng hôn đã đến, ý thức của tôi cũng bắt đầu có chút mơ hồ, tôi lắc lắc đầu muốn cho ý thức của mình thanh tỉnh một chút, tôi nghe thấy cô ấy nói:

“Khi còn bé, em cũng rất sợ hãi một mình.”

“Từ khi em sinh ra, mẹ em vì khó sinh mà qua đời. Các bạn nhỏ đều cười nhạo em, có đôi khi thấy mẹ người ta tới đón, trong lòng em thật ra rất khó chịu. Vẫn là bố em động viên em, sau đó có thêm một người nữa là anh.”

"Mấy năm trước, bố em cũng đi rồi, giờ cũng chỉ còn lại anh."

“Vốn, hẳn là còn có một người thân... "

Cô ấy cười cười, nói:

"Quên đi, không nhắc tới cũng tốt.”

Người thân mà cô ấy nhắc đến chắc là đứa trẻ chưa ra đời của chúng tôi.

"Mấy năm trước, bố em qua đời, trong lòng em rất khổ sở, nhưng vừa nghĩ tới có anh bên cạnh lại cố gắng vượt qua. Mấy tháng trước, anh cũng đi rồi, đứa nhỏ cũng vậy. Lúc ấy nghĩ, không có ai nữa, cầm nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì?"

Cô ấy quay lại nhìn tôi, nghiêm túc nói:

“Khi đó, em thật sự rất hận anh.”

Tôi hiểu.

Cô lại nói thêm:

"Nhưng mà gần đây, em lại không muốn hận anh nữa.”

"Thế giới này hiện tại đã điên rồ như vậy, em thật sự quá mệt mỏi. Em không muốn truy cứu đúng hay sai nữa, có lẽ thời gian của em cũng không nhiều, em chỉ muốn thời gian còn lại của em sẽ trải qua vài ngày hạnh phúc. Hận hay không hận, em không muốn lãng phí thêm bất kỳ năng lượng nào nữa."

Khuôn mặt của cô ấy càng ngày càng mờ đi trước mắt tôi, tôi đã đạt đến cực hạn của cơ thể, mặt trăng chậm rãi từ chân trời nhổ lên, cuối cùng tôi không chống đỡ được nữa, ngã thẳng ra phía sau — hình ảnh cuối trong mắt tôi là vợ tôi vừa nhìn mặt trăng vừa nói chuyện.

"Nếu như em thật sự đến thành phố B, liệu em sẽ thật sự vui vẻ sao?"

27.

Tôi không biết liệu vợ tôi có thực sự không vui khi đến thành phố B hay không.

Tôi chỉ biết rằng, gần đây, cơ thể tôi ngày càng kém đi.

Gần đây thời gian tôi mơ hồ càng ngày càng thường xuyên, càng ngày càng lâu hơn. Có lẽ một ngày nào đó tỉnh lại, tôi sẽ biến thành một con Zombie thật sự.

Một tôi như vậy, dù có ở lại bên cạnh vợ, thì đối với cô ấy, có ý nghĩa gì chứ?

28.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, vợ tôi đã lên đường.

Tôi không biết cô ấy đổ xăng ở đâu, có lẽ cô ấy đã lấy nó từ bình xe của người khác trong khi lũ zombie đang ngủ, hơn nữa còn kéo tôi lên ghế sau xe. Lúc tôi tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Vợ tôi vừa lái xe, vừa ngâm nga hát, hình như tâm trạng rất tốt.

Tôi giãy dụa ngồi dậy từ ghế sau, ánh mặt trời bên ngoài chói mắt đến mức tôi gần như không thể mở mắt ra được ngay, tôi đưa tay che ánh mặt trời, nheo mắt lại để từ từ thích ứng với cảnh sắc bên ngoài.

Hả?

Không đúng?

Sao khung cảnh này lại quen mắt như vậy?

Tôi nheo mắt lại nhìn kỹ hơn.

Mẹ kiếp!!! Đây không phải là đường về nhà sao!!

Tôi đột ngột ngồi dậy khỏi ghế xe, đυ.ng đầu vào trần xe một cái rầm, thân xe cũng bị chấn động rung chuyển theo. Tôi trầm mặt, đưa tay kéo cửa xe, cửa xe đã bị khóa chặt từ lâu, tôi giơ tay lên đập mạnh vào cửa sổ xe.

Cửa sổ phát ra những tiếng đập nặng nề. Tôi như phát điên đập cửa sổ, tôi nhất định đã chảy máu. Hết cú đấm này đến cú đấm khác, trên kính đầy những vết máu mờ. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ mờ đi thành một màu đỏ nhem nhuốc. Xe kêu "Két" một tiếng rồi dừng lại.

[Dừng lại đi lũ ăn cắp ơiiiiii, nhà Lâm Tuyền chỉ đăng Facebook Lâm Tuyền Thôi chưa kiếm lợi nhuận bao giờ]

29.

Hình như đã lâu lắm rồi, khi tôi đề nghị ly hôn với vợ, cô ấy còn đang nấu cơm.

Tôi vừa nói ra hai chữ ly hôn, cô ấy thuận tay ném muỗng cơm đập thẳng vào mặt tôi.

Trên thìa cơm vẫn còn một miếng cơm nóng hổi mới múc ra từ nồi cơm điện, nó đập vào mặt tôi nóng đến mức da thịt đều đau rát.

Cô ấy nói:

"Em không đồng ý.”

Tôi nói:

"Tôi đã yêu người khác."

Cô ấy nói:

"Em không đồng ý.”

Tôi lấy tờ giấy ly hôn trong cặp ra, nói với cô ấy:

"Bên sai là tôi, nhà cửa, tiền bạc, xe cộ, tất cả đều thuộc về cô. Chúng ta ly hôn đi.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng nức nở của vợ, tôi không có quay đầu lại. Tôi con mẹ nó cũng khóc lóc như một thằng ngốc.

Vợ ơi. Anh xin lỗi, anh luôn làm những điều em không thích.

Tôi tên là Lý Minh Nhật, bố tôi nói khi tôi sinh ra, ông ấy hy vọng sau này mỗi ngày tôi đều sống hạnh phúc.

Bất kể là thời gian trước khi zombie bùng phát, hay là sau khoảng thời gian dịch zombie, tôi đều gần như không có ngày mai.

Nhưng mà vợ tôi thì khác cô ấy vẫn còn có hy vọng.

[Liệu Lâm Tuyền còn Hy Vọng không bị ăn cắp đăng web nữa không]