Chương 18: Nhà gỗ trên đỉnh núi

Trời không tuyệt đường người, nhìn nhà gỗ trước mắt, tôi quả thực mừng rỡ như điên.

Nhà gỗ không lớn, nhưng bên trong đồ cũng đầy đủ hết, tủ quần áo, bàn học, ghế dựa, giường, mấy thứ này đều là gỗ thô, nhìn có vẻ lấy nguyên liệu tại chỗ.

Nơi này chắc là rất lâu không ai đến đây, nơi nơi đều là bụi.

Tôi thổi bụi trên bàn xuống, đặt túi sách lên trên, sau đó cởϊ áσ khoác của Lục Chu Thừa, "Sao anh biết nơi này có nhà gỗ? Anh còn có chìa khóa."

Lục Chu Thừa từ trong tủ quần áo tìm một chiếc khăn lông, tiện tay ném ở trên đầu tôi, "Em bị mất trí nhớ sao? Đã nói nơi này hiện tại là anh định đoạt."

Bá đạo!

Tôi dùng khăn mặt lau mặt, ánh mắt lại ngắm tủ quần áo, "Bên trong có quần áo sao?"

Lục Chu Thừa cười nhếch miệng, cười không có ý tốt, "Em muốn ở trước mặt tôi thay quần áo?"

Không vừa ý thái độ lỗ mãng của anh, tôi hất cằm, "Có cái gì ngạc nhiên, cũng không phải chưa nhìn thấy!"

Hừ, cũng nên cho anh biết, chị đây căn bản đang không sợ!

Lục Chu Thừa không mở tủ quần áo, mang theo cảm giác áp bách đi về phía tôi, ép tôi đến góc, sau đó níu lên áo khoác ướt đẫm của tôi.

"Ưʍ..."

Bị anh xách lên hôn một lúc, tôi giận mắng to sắc lang!

Lục Chu Thừa không động đậy, ái muội nhíu mày với tôi, "Cũng không phải người nào cũng có vinh hạnh này."

"Thần, bệnh thần kinh!"

Tôi tâm hoảng ý loạn đẩy Lục Chu Thừa ra, lại bị anh nắm lấy cổ tay, "Bên ngoài mưa lớn như vậy, em muốn chạy đi đâu?"

Nhìn đến dáng vẻ thở phì phì của tôi, Lục Chu Thừa hơi thu lại một chút, không cho cự tuyệt giữ tôi ở trên ghế.

"Ngồi đừng nhúc nhích."

Người này lại đang khoe khoang chân cực dài của anh, đặt mông ngồi ở trên bàn viết, dùng khăn mặt lau nước trên tóc tôi.

Tôi vừa có chút không được tự nhiên, anh liền trừng mắt với tôi, "Đừng nhúc nhích."

Tôi muốn trừng lại, miệng vết thương đột nhiên bị đυ.ng tới, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, "Lục Chu Thừa anh là cố ý!"

Lục Chu Thừa nhìn tôi chớp mắt, sau đó đột nhiên cúi người tới, nhẹ nhàng thổi vài cái trên miệng vết thương của tôi, "Còn đau không?"

Đầu óc tôi hỗn loạn, căn bản không nghe thấy anh nói cái gì?

Thấy tôi không nói lời nào, Lục Chu Thừa lại cúi đầu, lần này là hôn.

Hừ, tên biếи ŧɦái!

Tôi vung quyền với Lục Chu Thừa, bị anh bắt được, "Làm gì, tôi đang giúp em tiêu độc."

"..."

"Đồ đần độn nhà em, tôi còn không ghét bỏ em, em vậy mà dám ghét bỏ tôi?"

"..."

Cho nên ghét bỏ anh cùng ngu ngốc có liên quan gì?

Hình như Lục Chu Thừa rất quen thuộc nơi này, ở trong ngăn tủ tìm kiếm một lúc lâu, tìm vài miếng băng cá nhân, không nói hai lời liền dán trên trán tôi.

Tôi muốn hỏi anh thứ này có hết hạn không, nhưng bị anh trừng mắt, lập tức khí thế liền yếu đi.

"Đợi mưa tạnh thì xuống núi đi!"

Tôi không ý kiến, chỉ là bây giờ vừa lạnh vừa đói, hối hận bữa sáng không ăn nhiều hơn chút, sau đó bắt đầu nói nhảm, "Anh có vẻ rất quen thuộc nơi này, trước kia đã tới sao?"

"Ừm." Lục Chu Thừa miễn cưỡng lên tiếng.

"Đến đây lúc nào? Lúc trước tới khảo sát sao?"

Tôi tiếp tục rảnh rỗi nói nhảm, chủ yếu là vì muốn dời lực chú ý khỏi bụng đói, nhưng Lục Chu Thừa tuyệt nhiên không phối hợp, đầu gối cánh tay không biết suy nghĩ cái gì?

Ngay khi tôi từ bỏ nói chuyện với anh, người này lại đột nhiên mở miệng, "Hồi nhỏ từng sống ở trong này."

"Thật hay giả?"

Tôi không quá tin tưởng lời Lục Chu Thừa, nhà họ Lục là nhà giàu nổi tiếng Bắc Thành, anh đường đường là cậu hai nhà họ Lục, làm sao có thể sẽ sống ở nơi này?

Nhưng hình như anh lại không để ý do gạt tôi.

Vì thế đầu óc tôi tôi bắt đầu tưởng tượng ra nhiều thứ, "Chẳng lẽ lúc nhỏ anh bị lạc đường, sau đó tìm được một hang động trên núi, không đúng, là nhà gỗ."

Lục Chu Thừa xoay đầu lại, lại là vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, "Cô gái, trong não em chứa toàn nước sao?"

"... Anh không nói móc tôi thì ngứa miệng sao?"

"Cho nên em muốn làm tôi hết ngứa sao? Dùng của em..."

Tôi vội vã che miệng lại, "Lục Chu Thừa, về sau không cho phép anh tùy tiện hôn tôi, tôi cũng không phải bạn gái anh!"

Lục Chu Thừa ngồi dậy, hai ngón tay nắm cằm, "Rốt cuộc vì sao em không chịu làm bạn gái tôi?"

Tôi trừng mắt nhìn anh, "Làm bạn gái anh để làm gì, anh lại không thích tôi!"

Lục Chu Thừa nghĩ một lát nói: "Vậy nếu, tôi thích em thì sao?"

Tôi nhìn xuống đất, tần suất tim đập bắt đầu không thể khống chế.

Mãi đến khi cẳng chân bị đá một cái, tôi giật mình bừng tỉnh, có chút kích động lớn giọng với anh, "Không cần lấy loại chuyện này nói đùa, tôi sẽ tưởng thật!"

Không dám nhìn biểu cảm Lục Chu Thừa, tôi nằm bò ở trên bàn, cầu nguyện trận mưa này có thể nhanh ngừng, bởi vì một giây tôi cũng không muốn ở lại cùng anh.

Nhưng mà, thật sự không muốn sao?

Không biết có phải do mắc mưa không, tôi nằm một lúc cảm thấy có chút khó chịu, đầu óc hỗn loạn.

Khi bị Lục Chu Thừa ôm lên giường, tôi miễn cưỡng còn có thể duy trì tỉnh táo, bắt lấy tay anh cởϊ qυầи áo hỏi, "Anh làm gì?"

"Cởϊ qυầи áo ướt ra."

"Tôi không cởi."

Tôi cố gắng bảo vệ quần áo của chính mình, bò lui đến góc tường, "Anh tránh xa tôi ra một chút.”

Lúc này Lục Chu Thừa không so đo với tôi, tới xoa xoa đầu tôi, "Em phát sốt, nghe lời, cởϊ qυầи áo ướt ra."

Tôi lắc đầu, yếu ớt nói: "Không cần phải xen vào tôi, ngủ ngay là được."