Chương 39

Vẻ mặt của Cận Mộc Đồng vẫn bình tĩnh, cô không lên tiếng trả lời.

Khi Cận Quân Hào chuẩn bị rời đi, ông ta lại quay trở lại nói: "Ngành nghề này không chỉ cần năng lực phân biệt, tiền vốn mà còn cần cả mối quan hệ. Không phải sao, chiều nay có hai ông lớn trong ngành đồ cổ sẽ đến cửa tiệm của chú, một trong số họ là giáo sư khoa khảo cổ của đại học thành phố Cẩm đấy, chú hai của cháu đã tích lũy rất nhiều năm mới có những người bạn này. Hay là chú giới thiệu cho cháu làm quen nhé?"

Cận Mộc Đồng cười nói: "Cảm ơn chú hai, cháu không cần đâu."

Cận Quân Hào nghe Cận Mộc Đồng từ chối, ông ta không nói gì, quay người trở lại "Tụ Bảo Đường".

Tượng gốm nhỏ em ở trong ngăn kéo không ngừng la hét: "Hừ, không ngờ ông ta lại dám nói anh trai của ông đây trông giống như đồ giả, còn không biết xấu hổ mà nói mình có năng lực phân biệt tốt. Chị gái, nhà cô đang thiếu tiền đúng không? Cô bán anh em chúng tôi đi nhất định có thể trả nợ, bán với giá thật cao để chọc tức lão già đó!”

Cận Mộc Đồng không nhịn được cười, mở ngăn kéo ra: "Cậu bằng lòng để tôi bán cậu đi sao?"

Tượng gốm nhỏ em trai chống nạnh: “Này, ông đây biết cô là chủ một cửa hàng đồ cổ, cô vì tìm anh trai tôi trở về mà tốn rất nhiều tiền, chỉ cần bán anh em chúng tôi đi cùng một chỗ, sau này không chia lìa nữa là được! Cô phải hứa chuyện này với tôi đó."

Cận Mộc Đồng gật đầu: "Đương nhiên."

Sau khi chú hai rời đi, do bị gián đoạn nhiều lần, Cận Mộc Đồng không lập tức phục chế tượng gốm nhỏ anh nữa mà lấy cuốn "Hướng dẫn cơ bản về phục chế đồ cổ" ra nghiên cứu để chuẩn bị cho công việc phục chế tiếp theo, không để ý mà trời đã về chiều.

...

Lúc này, hai người bước ra khỏi "Tụ Bảo Đường" của chú hai đều đã lớn tuổi.

Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông trẻ hơn một chút trong số họ quay đầu nhìn lại tấm biển "Tụ Bảo Đường", phàn nàn: "Lão Phương, đây là cửa hàng mà ông đã giới thiệu sao? Cái này cũng quá qua loa lấy lệ với tôi rồi đấy. Tôi nghĩ ông chỉ đang lừa gạt để tôi đến uống rượu với ông mà thôi, có phải là chị dâu lại quản lý ông chặt quá rồi không?"

Một ông lão tóc hoa râm khác vội vàng nói: "Làm gì có! Trước đây đồ của "Tụ Bảo Đường" rất tốt, tôi đã mấy lần hợp tác với bọn họ rồi. Hừ, hiện tại không ngờ rằng... Thôi bỏ đi, lão Lý, chúng ta không cần phải xem nữa, mà quay về uống rượu thôi."

"Ông! Ông là đồ lừa gạt! Lão già nghiện rượu!"

“Khụ, được rồi, đừng nói nữa.” Lão Phương xua tay.

Hai người định lên xe rời đi, nhưng ông lão lại liếc nhìn cửa tiệm bên cạnh "Tụ Bảo Đường" rồi dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Người có mặt vuông hỏi.

"Hay là chúng ta đến cửa tiệm này xem thử đi?"

Người có mặt vuông nhìn qua các món đồ trong cửa tiệm với ánh mắt kén chọn, nhanh chóng đưa ra phán đoán, trên mặt lộ ra vẻ không vui: “Lão Phương, ông có hứng thú với loại cửa hàng thủ công mỹ nghệ này từ khi nào vậy? Không đi, không đi đâu.”