Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong thế giới của tình yêu, không hề có chuyện ai có lỗi với ai, chỉ là người này không biết trân trọng người kia mà thôi. Nếu Đáng tiếc không phải anh là khúc nhạc cho tuổi thanh xuân với mối tình đ …
Xem Thêm

Đinh Thần biết mình có lỗi, cô chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Diệp Tử dễ dàng chọn được những món ngon, trả lại quyển menu cho nhân viên phục vụ, cô nói : “Làm phiền anh cho thức ăn lên nhanh chút nhé!”.

Đinh Thần cất tiếng cười hả hê, cô nhấc chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Chọn xong món ăn, Diệp Tử an tâm quan sát Đinh Thần, chợt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, cô hỏi gọng kinh ngạc : “Sao chỉ có mình cậu? Bùi Tử Mặc đâu ? ”.

Đinh Thần lắc đầu : “Mình không biết, chắc là anh ấy bận việc. ”

“Cậu không nói với anh ấy chuyện hôm nay bọn mình đi ăn sao ? ” Diệp Tử mắt trợn tròn, cô không chịu nối nhất chính là thái độ buông thả này của Đinh Thần. Tuy rằng về mặt công việc, Đinh Thần luôn có tác phong làm việc giỏi giang, mạnh mẽ, già dặn kinh nghiệm, mang dáng dấp mạnh mẽ kiên cường của người phụ nữ hiện đại, nhưng cứ hễ đυ.ng đến Bùi Tử Mặc, Đinh Thần liền trở thành quả hồng chín nhũn, để mặc người khác cấu xé chà đạp hoàn toàn không có chút chủ kiến.

“Mình để lại lời nhắn trên bàn, có lẽ anh ấy không nhìn thấy ! ”. Đinh Thần ngập ngừng trả lời, cô có phần lờ mờ không xác định bản thân mình có thật sự để lại lời nhắn hay không.

“Làm gì có đôi vợ chồng nào như bọn cậu chư ? ” Diệp Tử nói giọng bất mãn. “Biết vậy mình bảo với anh ấy cho rồi ”.

Đinh Thần quyết định bớt nói vài câu sự việc sẽ tốt hơn, đỡ phải nghe Diệp Tử trách mắng kể lể.

Lúc này, nhân viên phục vụ nhà hàng đã bắt đầu dọn món. Hướng Huy gắp thức ăn cho cả hai cô gái, trông anh rất phong độ ra dáng của người quân tử : “Mau ăn đi, để nguội thức ăn sẽ không ngon nữa đâu ”

Thức an ngon bày trước mặt, Diệp Tử không vì chuyện của Đinh Thần mà làm khó dễ bao tử của mình.

Đinh Thần gắp miếng mộc nhĩ đưa vào miệng, thong thả thưởng thức.

Diệp Tử chợt hỏi cô: “Phải rồi, Bùi công tử có phải gần đây thường xuyên không về nhà không?”.

“Không rõ nữa ! ”. Đinh Thần dời mắt nhìn sang món ếch xào lăn. “Hai ngày nay mình phải tăng ca ở công ty không về nhà, sao thế ? ”

“À, ra là vậy. Mấy ngày trước mình trông thấy anh ấy tối nào cũng ăn nhậu xã giao, hôm sau chưa đến 8 giờ đã xuất hiện trong công ty rồi, nhà bọn cậu chẳng gần công ty, mình rất hiếu kỳ việc anh ấy làm sao đến công ty sớm thế ”.

Đinh Thần cắn môi, cô không biết phải trả lời câu hỏi sắc nhọn của Diệp Tử thế nào cho phải.

Diệp Tử không chờ đợi câu trả lời của Đinh Thần, chẳng buồn gặng hỏi thêm câu nào nữa nhưng vẫn bám rịt chẳng chịu buông tha, cô gợi mở đề tài : “Hai người trước kia từng đi công chứng, từng đãi tiệc cơ mà, cớ sao Bùi Tử Mặc vẫn nghiễm nhiên cho rằng mình đang sống trong thời hoàng kim của trai độc thân, anh ta đưa tình với nữ nhân viên trong công ty cứ như là… ”. Diệp Tử cắn đũa, sáng mắt lên : “Nói theo lời của trúc huyên thì chính là ngựa đực”. Trúc Huyên là bạn thời đại học tinh nghịch của Diệp Tử, thường xuyên phát ngôn những câu nói hết sức giật gân.

Đinh Thần rốt cuộc chẳng thể nào nhịn nổi, ngụm trà trong miệng cô phun ngay vào đĩa ếch xào lăn trước mặt. tiếp đó cô che miệng ho sù sụ không ngừng.

“A, thôi xong món ếch xào lăn ngon lành ”. Diệp Tử khẽ rên một tiếng, chuyển ngay đề tài : “May mà mình không thích ăn ếch ”.

Hướng Huy huých nhẹ Diệp Tử, rồi anh quay sang nói giọng áy náy : “Đinh Thần, em đừng để ý đến cô ấy, cô ấy nói chuyện chẳng biết phân biệt nặng nhẹ đâu ! ”.

Diệp Tử bất mãn: “Với Đinh Thần, em mới nói thế, chứ người khác thì em mặc kệ rồi ”.

Đinh Thần vất vả lắm mới nhịn được ho, mỉm cười : “Không sao, em đã quen rồi ”.

Diệp Tử lườm Đinh Thần

“Tối nay mình đi công tác ở Thanh Đảo, cậu muốn mình đem gì về làm quà nào ?? ”. Đinh Thần hỏi.

Diệp Tử suy tư trong giây lát, chỉ sang Hướng Huy ngồi cạnh, cô nói : “Anh ấy thích uống trà, hay là cậu mang lá trà về nhâm nhi đi ”

“Không thành vấn đề ” . Đinh Thần rồi nói tiếp : “Mình không quy định chỉ mang một loại làm quà, cậu vẫn có thể chọn thứ khác ”

“Cá miếng đi ”. Diệp Tử nuốt nước bọt, nói nhỏ : “Mình đang giảm béo, thôi đi vậy ”

Đinh Thần rêи ɾỉ : “Cậu nhịn được sao ? ”

“Hay là, ăn xong lần này mình sẽ bắt đầu giảm béo ”. Diệp Tử e dè nhìn sang Hướng Huy.

Đinh Thần cười phá lên.

Hướng Huy xoa đầu Diệp Tử, anh cười xòa không nói gì.

Đinh Thần nhìn hai người tình cảm mặn nồng, ánh mắt cả hai giao nhau, ho một tiếng, cô nói : “ Hay là, mình chuồn trước nhé ? ”

Diệp Tử hoàn hồn, sờ soạng khuôn mặt nóng ran của mình : “ Cậu đã ăn gì đâu, ăn xong về thu dọn hành lý vẫn kịp cơ mà ! ”. Lúc Diệp Tử còn đi làm tại Thiên Vũ, cô đi công tác Thanh Đảo nhiều như cơm bữa, vì thế mà cô nắm rất rõ chuyến bay, Đinh Thần khó mà qua mặt được Diệp Tử.

Cơm no rượu say, họ lên đường trở về nhà.

Diệp Tử khăng khăng phải nhìn xe của Đinh Thần rời đi, Đinh Thần đành lái xe chậm rãi rời đi, từ sau kính chiếu hậu, cô thấy bóng dáng chàng trai khôi ngô đứng bên một cô gái dáng vẻ dịu dàng, quả là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Về đến nhà, cả gian phòng vắng vẻ lạnh tanh, tờ giấy cô viết cho Bùi Tử Mặc vẫn đặt trên bàn ăn trống trải, thậm chí đến vị trí cũng không hề thay đổi.

Đinh Thần thu dọn xong hành lý, kéo chiếc vali nhỏ từ phòng ngủ bước ra, nhìn mẩu giấy tin nhắn trơ trọi một lần nữa, cô bước lại gần và cho miếng giấy vào máy hủy giấy, tiếp đó, đầu không ngoảnh lại, cất bước rời khỏi nhà.

Thời tiết Thanh Đảo quả thực còn lạnh hơn cả Thượng Hải, một mình trơ trọi cất bước giữa con phố xa lạ và đơn điệu, Đinh Thần cảm nhận luồng gió lạnh buốt đến thấu xương.

Do công tác chuẩn bị trước đo hết sức hoàn hảo, vì vậy mà bản hợp đồng nhanh chóng được ký kết. Chuyến bay trở về Thượng Hải của Đinh Thần vào 9h tối, vì thời gian còn khá sớm nên cô quyết định đi dạo trên bờ biển gần khu vực khách sạn.

Đinh Thần kéo chặt áo khoác, cô cất bước băng qua con phố náo nhiệt đi về phía cầu Sạn, dưới ánh nắng mặt trời mùa đông rực rỡ, mặt nước ven biển ánh lên những tia sáng vàng, lối đi dài đến chiếc cầu Sạn vắng vẻ du khách do trở ngại thời tiết.

Tuy lượng du khách vắng vẻ nhưng không đến mức, hoang vu, cất bước quay trở về phía lan can, Đinh Thần kinh ngạc phát hiện một người đàn ông khoác áo khoác đen tuyến đang đứng ngay trước mặt, anh phóng tầm mắt nhìn về bãi biển xa xăm, thân hình cao dỏng, thanh mảnh của anh chìm trong ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Đinh Thần chạm mặt anh khi cô dừng chân bên lan can, dõi mắt nhìn bãi biển sáng long lanh phía ngoài, luồng gió biển lạnh lẽo cùng hơi nước thổi tung mái tóc dài của cô, vi vu thổi trên khuon mặt tê cứng của Đinh Thần.

Cô giơ hai tay ôm chặt lấy má, luồng gió lạnh đúng lúc ập đến thổi tung chiếc mũ len trên đỉnh đầu, cô kêu lên rồi vội vàng ngoái đầu nhìn lại, chiếc muc bị gió thổi bay đến bên người đàn ông với chiếc ao khoác đen tuyền rồi rơi ngay xuống gót chân do chính lực cản của anh ta.

Anh với chiếc áo khoác đen khom người nhặt chiếc mũ lên, phủi lớp bụi trên bề mặt, anh cười đưa chiếc mũ cho Đinh Thần : “ Mũ của cô ! ”

Đinh Thần ngơ ngác nhìn anh ta, nhất thời quên cả nói lời cảm ơn. Sao trên đời lại có chàng trai xuất sắc đến thế chứ, chẳng có cụm từ mào có thể diễn đạt được vẻ tuấn tú khôi ngô của anh.

Anh và Bùi Tử Mặc thuộc hai mẫu người đàn ông khác nhau, ở anh toát lên phong cách nho nhã bồng bềnh xuất chúng, chẳng khác gì ngọn pháo hoa không nhuốm bụi trần gian. Từng câu nói từng động tác của anh đều bộc lộ phong thái cao quý.

Người đàn ông trông thấy Đinh Thần mở to mắt nhìn mình trân trân, anh nhăn mặt, nhắc lại câu nói : “ Cô ơi, mũ của cô ! ”. Anh cất bước tiến lên, giơ chiếc mũ trước mặt cô.

Thêm Bình Luận