Chương 10: Cuộc sống vốn dĩ như thế

Hoàng Long bước vào bên trong quán cà phê yêu thích sau cả tuần làm việc căng thẳng. Không gian của X2 rất hợp gu của Hoàng Long, trang trí của quán vô cùng đơn giản với hai màu chủ đạo đen và trắng rất hiện đại, đồ đạc trang trí lại rất tinh tế và bắt mắt. Và điều quan trọng nhất là cà phê ở đây vô cùng ngon mà giá cả lại rất phải chăng. Tập hợp những yếu tố đó lại làm cho X2 lúc nào cũng đông khách, lúc nào cũng tấp nập khách ra vào liên tục.

Biết là sẽ đông nhưng Hoàng Long vẫn không thể nào không đến đây. Cũng may là hôm nay cũng chưa kín chỗ. Hoàng Long ngó nghiêng một lúc cũng tìm được một chiếc bàn đơn nhỏ không có người ngồi. Anh nhanh chân tiến về phía đó ngồi xuống sau khi đã thanh toán hóa đơn cho ly cà phê của mình.

Thật may mắn, chỗ ngồi này của Hoàng Long lại có thể nhìn xuống bên dưới đường thuận tiện như vậy, Hoàng Long có thể thoải mái ngồi thưởng thức cà phê và ngắm cảnh thành phố rồi.

Phục vụ mang đồ uống đến cho Hoàng Long, cầm ly Matcha Latte lên chưa kịp uống thì anh đã bị làm ồn bởi âm thanh tiếng gọi rất lớn từ phía bàn đối diện:

“Phương Thanh, là mình đây...”

Sau tiếng gọi của người con gái ngồi ở bàn đối diện thì bóng một cô gái cũng từ phía xa đi đến. Hoàng Long nhìn đã nhận ra ngay là cô nhân viên của mình, cũng chính là cô gái váy đỏ ở bar, và cũng lại chính là cô thư ký nhỏ xinh hôm trước.

Cũng đã một tuần trôi qua, thi thoảng anh có ngó qua cam ở gian hàng thời trang và vẫn nhìn thấy cô làm việc chăm chỉ, không có gì bất thường cả. Chắc là đã giải quyết được chuyện tiền nong liên quan đến lão Hoàng kia.

Ngăn cách giữa hai bàn là một chậu cây cảnh cao hơn đầu người nên người con gái mới đến không nhìn ra Hoàng Long đang ngồi ngay bàn bên cạnh.

Phương Thanh cất tiếng nói có chút ngạc nhiên hỏi cô bạn:

“Bảo Linh, không phải giờ này là giờ làm việc sao? Sao cậu lại ở đây lúc này?”

Bảo Linh nghe Phương Thanh hỏi thì có chút lúng túng, mắt liếc vào điện thoại và trả lời bạn mình một cách nhát gừng:

“Ừ.. thì mình... đi... mình đi công việc và ghé đây, vì có hẹn một người bạn. Lâu rồi không gặp cậu nên mình gọi cậu ra đây. Nhớ lắm đấy.”

Phương Thanh nghe bạn mình nói thế thì vội vàng ý kiến:



“Trời đất, sao cậu không bảo để mình tránh đi. Làm ảnh hưởng hẹn của cậu.”

Bảo Linh xua tay:

“Không sao, dù gì cũng chưa đến giờ hẹn. Chúng ta là bạn thân mà cậu cứ làm như người lạ, khách sáo đến thế sao?”

Phương Thanh lại cao giọng vui vẻ khoe:

“Thôi, cậu ngồi lại đi, mình mua ly Matcha Latte rồi về lo công việc luôn nhá. Thấy mặt rồi đỡ nhớ chưa nè? Hôm nay kỷ niệm bốn năm yêu nhau của bọn mình á. Mình muốn tối nay chuẩn bị một chút đón tiệc cùng anh Khải Hưng, cũng là muốn cảm ơn anh ấy đã giúp mình giải quyết chuyện rắc rối vừa rồi.”

Nghe bạn mình nói vậy, ánh mắt Bảo Linh có chút bối rối, nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại được cân bằng:

“Chúc mừng cậu, cậu đã có được mối tình đáng ngưỡng mộ.”

Phương Thanh ôm lấy cô bạn thân của mình và đứng dậy hân hoan bước về phía quầy gọi đồ.

Dù không muốn nhưng Hoàng Long cũng bị nghe toàn bộ câu chuyện của hai cô gái. Giọng nói trong trẻo đầy năng lượng và sức sống. Khi ngước lên nhìn trộm Phương Thanh, cũng gặp không ít lần nhưng chưa khi nào anh nhìn cô kỹ đến như vậy. Khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn đen nhánh, đôi mắt như biết cười đó, cùng với má lúm đồng tiền khi cô gái cất tiếng cười với bạn. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, giọng nói và tiếng cười đó đã thực sự thu hút Hoàng Long.

Nhìn theo bóng dáng cô gái đi dần xa mà Hoàng Long vẫn còn có cảm giác nguồn năng lượng tích cực vẫn còn quanh đây. Cúi xuống nhìn ly Matcha Latte của mình từ nãy đã bị bỏ quên, anh mỉm cười một mình rồi nhấc ly lên uống một ngụm thật ngon.

Mấy phút sau, Hoàng Long thoáng thấy bóng một người đàn ông to lớn ngồi xuống cạnh cô gái ở bàn đối diện khi nãy. Hoàng Long cười thầm, hóa ra là hẹn hò với bạn trai. Ngay sau đó Hoàng Long lại tập trung vào đoạn tin nhắn công việc.

Khi Hoàng Long không còn để ý đến bàn đối diện cho đến khi anh nghe tiếng cô gái nói với người đàn ông vừa đến:

“Khải Hưng, sao anh liều lĩnh thế? Anh không xem tin nhắn của em à? Em đã bảo anh mười lăm đến hai mươi phút nữa hãy vào còn gì. Phương Thanh vừa mới rời đi. Nhỡ ra....”



Người đàn ông lên tiếng trấn an cô gái:

“Bảo Linh, em yên tâm, anh nhìn thấy cô ấy vào hẳn Trung tâm thương mại rồi anh mới vào đây. Em đừng lo lắng thái quá.”

Nói xong người đàn ông đó ngồi sát vào cô gái và tay đưa ra ôm eo cô ta, không những thế còn mặc kệ xung quanh đông người, anh ta cúi xuống hôn cô gái liên tục.

Đang chăm chú nhìn vào điện thoại nhưng khi nghe hai cái tên Khải Hưng và Phương Thanh, Hoàng Long bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía bàn đối diện. Khải Hưng, cái tên Khải Hưng này không phải là người bạn trai bốn năm của Phương Thanh hay sao. Không thể có chuyện hai cô gái có bạn trai cùng tên. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy. Cặp kè với người yêu của bạn thân vậy sao. Hoàng Long nghĩ đến đây thì buông tiếng thở dài, tiếc cho cô gái mắt cười đen đủi đã vớ phải người đàn ông tồi.

Thở dài xong, Hoàng Long lại thấy tự buồn cười bản thân, chẳng hiểu sao mà anh lại đi quan tâm đến người lạ thế. Nghĩ vậy nên anh lại tập trung vào những thông tin mà nhân viên đang gửi cho mình.

Nhưng dù không muốn chú ý thì câu chuyện bên bàn đối diện vẫn câu được câu không lọt vào tai Hoàng Long.

Phía bàn bên này, Bảo Linh đưa tay mở túi xách lấy ra một tờ giấy đưa cho Khải Hưng. Khải Hưng nhận tờ giấy và khuôn mặt có chút ngạc nhiên:

“Bảo Linh, có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại được, lại phải gọi anh ra tận đây? Mà thái độ của em làm anh lo. Có chuyện gì em có thể nói với anh luôn được không?”

Bảo Linh đưa mắt nhìn vào tờ giấy trên tay Khải Hưng:

“Anh đọc đi. Rồi anh sẽ hiểu.”

Khải Hưng liếc mắt nhìn vào tờ giấy trên tay, sau ba giây, sắc mặt anh ta bỗng trở nên tái nhợt. Bảo Linh đã mang thai được ba tháng rồi ư? Tại sao lại có chuyện như vậy? Trong đầu anh ta bỗng chợt hỗn loạn. Vốn dĩ anh ta tính toán qua lại với Bảo Linh để dựa vào cô ấy giúp cho sự nghiệp của anh ta thăng tiến. Bố của Bảo Linh mặc dù rất khắt khe với nhân viên và người ngoài, nhưng với con gái thì vô cũng chiều chuộng, không từ bất kể một yêu cầu nào. Chính vì thế, nhờ những lời tiến cử của Bảo Linh mà bố cô đã nói tốt cho anh ta rất nhiều trước mặt sếp của anh ta, đến giờ anh ta đã lên được tới chức trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn thương mại có tiếng trong thành phố, cũng là đối tác làm ăn của công ty của bố Bảo Linh.

Tuy vậy Khải Hưng vốn dĩ chỉ tính toán qua lại với Bảo Linh trong lúc chưa tổ chức đám cưới với Phương Thanh mà thôi. Anh ta cũng chẳng tha thiết hết lòng với cô. Từ khi biết được Bảo Linh si mê mình, anh ta đã nghĩ ngay đến việc chiếm lợi, vừa được thỏa mãn du͙© vọиɠ đàn ông của mình, vừa có đường tiến nhanh trong sự nghiệp, và cuối cùng, khi vị trí đã vững chắc, không cần dựa hơi bố cô nữa, anh ta sẽ chia tay, khi đó lại vẫn có thể đám cưới với cô người yêu trinh nguyên trong trắng.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính. Bây giờ Bảo Linh lại mang thai, với tính cách của cô ấy, chắc chắn không thể bỏ đứa bé này. Vậy thì anh ta phải tính sao? Lúc này trong đầu của Khải Hưng vô cùng hỗn loạn.