Chương 12: Anh ơi

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đoạn Thố giật mình, ngờ rằng mình nghe nhầm chữ “còn”.

Bàn tay che mặt của Tần Duyệt hồi lâu mới bỏ xuống, sắc mặt vẫn còn yếu ớt tái nhợt.

Vì giấu người này trong phòng nên hai ngày qua, Đoạn Thố không cho người quét dọn dọn phòng trừ bác sĩ. Ga trải giường lộn xộn đến khó tin, Tần Duyệt nằm ở giữa trông như thể hắn vừa bị chà đạp thậm tệ, thậm chí vẻ mặt của hắn trông như thể chỉ muốn chết sau khi bị dày vò.

Đoạn Thố suy nghĩ lung tung, cười “phì” một tiếng.

Tần Duyệt liếc cậu một cái, u ám đẩy chăn ra, nhìn miếng băng gạc trên bụng dưới, giọng nói vẫn khàn khàn: “Khách sạn của cậu có thể mổ không?”

Chất lượng âm thanh quá khàn khiến Đoạn Thố có chút bất an.

Cậu thu lại suy nghĩ vẩn vơ của mình, nói: “Chỉ có thể khâu vết thương hoặc sơ cứu đơn giản thôi. Hàng năm những người nổi tiếng đều sống ở đây trong một thời gian dài để hồi phục sức khỏe, chúng tôi cũng sợ xảy ra tai nạn.”

Tần Duyệt: “Người nổi tiếng?”

Đoạn Thố tránh xa những người trong giới chính trị, chỉ đề cập đến tên của một minh tinh.

Tần Duyệt nghe xong liền hỏi: “Nghe nói anh ta chỉ có thể ngủ ở tầng một hoặc tầng hai, có thật không?”

Đoạn Thố cả kinh, nhìn thấy Tần Duyệt hơi cong môi: “Yên tâm, tôi không đi gϊếŧ anh ta đâu.”

“Là thật.” Đoạn Thố nói: “Anh ta sống ở tầng hai, sáng nào trong chung cư cũng có thể nghe thấy người ta thổi sáo bầu, cho nên khi ở khách sạn anh ta còn nhờ phục vụ phòng thổi sáo bầu ngoài cửa sổ lúc bảy giờ sáng để đánh thức anh ta dậy.”

“Còn đáp ứng yêu cầu kỳ quái như vậy?”

Đoạn Thố khẽ mỉm cười: “Đương nhiên.”

Trong căn phòng dưới lòng đất không phân biệt được ngày và đêm, Tần Duyệt hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“12 giờ rưỡi sáng.” Đoạn Thố đưa di động cho hắn, “Tôi tắt tiếng di động của anh, tại lúc nào cũng có người gọi.”

Tần Duyệt nhận điện thoại cũng không vội xem, Đoạn Thố trừng mắt nhìn hắn: “Đói bụng không? Tôi kêu một bát cháo, hay là anh muốn ăn cái gì khác?”

“Không thèm ăn.” Ngừng một chút, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu cười nửa miệng, “Muốn cái gì cũng được à?

Đoạn Thố gật đầu: “Ở đây anh được hưởng đãi ngộ còn cao hơn người lớn nhất.”

Hắn vừa dứt lời, Tần Duyệt liền phun ra mấy chữ: “Cua hoàng đế, đừng để đông lạnh.”

Đoạn Thố nheo mắt nhìn hắn hai giây, sau đó quay đầu bắt đầu gọi điện thoại. Thứ này khó nuôi, trong nước rất hiếm, nhưng không phải không có.

Khách sạn đã đăng ký tuyến đường hàng không từ chi nhánh Đệ Thủy đến trụ sở chính của thành phố Phàm chỉ để vận chuyển cua hoàng đế vào mùa xuân và mùa hè. Đường hàng không có thể sử dụng lâu dài, có thể cất cánh bất cứ lúc nào, cậu bấm số dịch vụ chuyến bay thuê bao hợp tác với khách sạn, họ nói cua sẽ đến sau hai tiếng rưỡi.

Cúp điện thoại quay lại, cậu thấy Tần Duyệt lại nằm xuống.

Cậu bước tới, giơ tay chạm vào cánh tay lộ ra ngoài của Tần Duyệt: “Anh ngủ rồi à?”

Tần Duyệt không mở mắt, chỉ nhắm mắt lại trả lời: “Tôi vừa mới ngủ dậy.”

Đoạn Thố đứng dưới giường do dự một lúc, rồi chậm rãi vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh người đàn ông, căng thẳng nhìn hắn, sợ hắn bỗng nhiên như con thiêu thân đòi sống đòi chết.

Cũng may chỉ là cậu suy nghĩ quá nhiều,Tần Duyệt thậm chí không mở mắt, còn nhích người sang phía bên kia để nhường chỗ cho cậu.

Vốn khi trở về phòng khách sạn, cậu đã quá mệt đến đi không nổi, nhưng sau khi nằm xuống bên cạnh Tần Duyệt cậu lại càng trở nên phấn khích.

Cậu quay mặt lại nhìn Tần Duyệt. Biết người này đã tỉnh, chợt phồng má thổi lên mi hắn.

Tần Duyệt cau mày xích ra xa, phớt lờ cậu.

Cậu chớp mắt, tiến lại gần Tần Duyệt, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng hỏi: “Có sướиɠ không?”

Tần Duyệt nghiêng đầu, di chuyển vai, xoay người sang một bên không có vết thương, quay lưng lại với Đoạn Thố, giả điếc.

Đoạn Thố lại cúi xuống nói rõ ràng hơn: “Làm tôi sướиɠ không?”

“Tôi không nhớ.” Tần Duyệt vẫn không mở mắt.

Đoạn Thố đột nhiên từ gối ngẩng đầu lên: “Vừa nãy bảo còn nhớ mà?”

Tần Duyệt lại giả điếc.

Sau khi im lặng gần mười phút, Đoạn Thố mạnh dạn đưa tay ra, sờ dọc theo cơ xiên ngoài nằm bên hông của Tần Duyệt, thò tay vào trong quần hắn, chạm vào bộ phận đó.

Đêm hôm trước cậu thật sự không có nhìn thấy, hiện tại sờ sờ từ đầu đến đuôi, mới thật sự xác nhận được kích thước đồ sộ của thứ hàng này.

Cậu đưa tay sờ soạng vật kia mấy lần, phát hiện nó đang nhanh chóng cương lên, liền giả bộ nghiêm túc nói: “Lớn như vậy, sao anh đút vào được?”

Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể thấy biểu hiện của Tần Duyệt như thể đã bị xúc phạm rất nhiều.

Đoạn Thố sợ người ta bực lên kéo cậu đi ấn khóa vân tay như lần trước nên xấu hổ rút tay ra khỏi quần.

Thần kinh hưng phấn dần dần bình tĩnh lại, cậu quả nhiên cảm giác được cơn buồn ngủ dâng lên, lê cánh tay mềm nhũn vặn nhạc chuông điện thoại di động hết cỡ, đặt ở bên cạnh gối, mặc cho cơn buồn ngủ tiếp tục đánh úp.

Tiếng thở bên gối dần trở nên đều và dài, Tần Duyệt mở mắt ra.

Ánh sáng xanh yếu ớt của bể cá hắt vào phòng, đủ để hắn nhìn rõ khuôn mặt của Đoạn Thố nằm bên cạnh.

Đó là Đoạn Thố ở tuổi đôi mươi.

Hắn thực sự nằm ngủ chung với Đoạn Thố mới ngoài hai mươi tuổi.

Thậm chí đã rất lâu lúc trước, ở tuổi này, Đoạn Thố chưa từng trải qua những sự phản bội, tổn thương và cưỡиɠ ɧϊếp từ hắn, cũng không giống như bây giờ, quyết liệt, ranh ma và vô cùng dính người.

Ở một phương diện nào đó, Đoạn Thố chính là cội nguồn du͙© vọиɠ của hắn.

Hắn đã tưởng tượng vô số lần sẽ như thế nào khi làm lại từ đầu.

Tần Duyệt thở ra một hơi dài lặng lẽ và nhẹ nhàng, nhắm mắt lại nghĩ: Thì ra là như vậy.

Ba giờ sáng, điện thoại của Đoạn Thố vang lên.

Cua hoàng đế đã đến.

Vì nó được vận chuyển trực tiếp bằng máy bay lúc còn sống nên một nửa được hầm thành nước súp trong, phần còn lại được nướng phô mai và nấu thành cháo.

Tần Duyệt rất ít khi ăn no như vậy, máu trong não dồn hết xuống dạ dày, hắn lại cảm thấy đầu óc càng thêm mơ hồ.

Lúc năm giờ sáng, hắn nhận ra rằng mình phải ra khỏi đây mới lấy lại được sự tỉnh táo, rồi lại phát hiện ra rằng quần áo của mình thậm chí còn không có.

Đoạn Thố nhờ người đưa quần áo giặt khô đến cửa, đích thân mang vào cho mình.

Lúc hắn mặc quần áo, Đoạn Thố ngồi trên giường, dùng giọng mũi mơ hồ hỏi buổi tối có đến thăm cậu được không.

“Không được.” Nói xong hắn lại theo phản xạ mà mềm lòng với Đoạn Thố, lại bổ sung: “Tôi tự nhiên mất tích đã hai ngày rồi, với cả tuần này tôi phải trực.”

“Anh ơi——

Đoạn Thố dài giọng làm nũng. Tần Duyệt giống như bị ai giẫm chết cái đuôi, miệng khô khốc ấp úng đáp lại: “Đừng gọi nữa, xong việc tôi sẽ đến tìm cậu.”

Bên ngoài trời vẫn xám xanh.

Chiếc xe thương vụ đang đợi hắn ở tầng dưới, đưa hắn trở lại lối vào của Sở cảnh sát Nguyệt Loan.

Không khí buổi sáng từ khoang mũi thổi vào, làm sảng khoái da đầu. Thấy cửa hàng tiện lợi bên đường mở cửa sớm, hắn đi vào mua một gói thuốc lá.

Vì một số lý do, hắn không bao giờ chạm vào thứ này. Đã quá lâu kể từ lần cuối hút thuốc, tất cả ấn tượng đều bị mờ đi.

Ngọn lửa từ chiếc bật lửa quấn lấy điếu thuốc, hắn nheo mắt rít một hơi, cổ họng tỏ ý phản kháng mãnh liệt trước kẻ lạ mặt đang xâm nhập vào, hắn sặc ngay hơi đầu tiên.

Hắn dường như đã quên cách hút thuốc.

Hắn vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chút ánh sáng lọt ra từ những đám mây phía xa, đó là hướng mặt trời mọc.

Hắn có cả ngàn lý do để tránh xa Đoạn Thố, nhưng anh lại cố tình mắt điếc tai ngơ mà chộp lấy một ngàn lẻ một lý do để đến bên cậu.

Điếu thuốc giữa kẽ tay bị phớt lờ, và một đoạn tàn dài được đốt cháy từ đầu mẩu thuốc, khi gió thổi qua, tàn tro bay tán loạn, mùi nicotin phảng phất. Hắn chợt nhớ tới rất lâu trước đây, hắn từng châm cho Đoạn Thố một điếu thuốc.

Là một điếu thuốc đưa ngược.

Tần Duyệt cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào những chấm lửa, lặng lẽ cong khóe môi.

Đoạn Thố lại nằm mơ.

Trong giấc mơ, ai đó đưa điếu thuốc nhưng lại lật ngược, đầu lọc màu cam hướng về phía cậu, chiếc bật lửa chỉ đốt cháy đầu lọc.

Lửa cháy rất lớn, trong cái nóng như thiêu như đốt, cậu nghe thấy giọng nói hỏi: “Anh à, chúng ta làm lại từ đầu được không?”

Trong mơ, một người không nhìn rõ mặt người châm thuốc cho cậu.

Sau khi tỉnh dậy, Đoạn Thố uể oải ngồi trên giường một lúc, rồi gọi người đưa đến một gói thuốc lá.

Cậu không biết hút thuốc.

Nó cay xè, và cũng không gợi lên trong cậu bất kỳ cảm xúc nào.

Cậu bực bội dập tàn thuốc.

Điện thoại reo, là tin nhắn từ phòng thí nghiệm, tin nhắn trực tiếp thông báo kết quả xét nghiệm, mặt dây chuyền mà Tần Duyệt đang đeo đúng là một bộ phận của xương tay người.

Câu nói Tần Duyệt nói với cậu ở Myanmar, “Bởi vì cậu là Đoạn Thố”, đột nhiên hiện lên trong đầu, cậu cũng nhớ đến sự dịu dàng trong mắt Tần Duyệt khi hắn làʍ t̠ìиɦ với cậu trong trạng thái không tỉnh táo.

Dường như có thứ gì đó vô hình đang kéo cậu lại, cậu gọi lại phòng thí nghiệm: “Tôi đi qua đây, dùng DNA của xương tay này so sánh với của tôi.”

Bây giờ là năm 2050 và kết quả DNA nhanh hơn gấp mười lần so với ba mươi năm trước.

Đoạn Thố ngồi trong phòng đợi chưa đầy mười phút, nhân viên bước vào đưa cho cậu một chiếc túi giấy màu nâu.

Cậu rút từ bên trong ra tờ giấy mỏng, nhìn chằm chằm vào kết quả một lúc lâu.

Ngoài ý muốn, nhưng không quá bất ngờ.

Xét nghiệm quan hệ huyết thống, anh em ruột là giống trên 25% chỉ có cha mẹ mới có thể có sự giống nhau gần 100%.

Nhưng cha mẹ cậu qua đời trong một tai nạn giao thông khi cậu mới bảy tuổi.

Không có vụ nổ hay cháy tại hiện trường.

Cả hai thi thể đều còn nguyên vẹn, cậu cũng tận mắt thấy cha mẹ mình vào lò hỏa táng một cách nguyên vẹn.

Không thể nào xương tay trên chiếc vòng cổ của Tần Duyệt lại thuộc về cha mẹ của cậu.

Đoạn Thố đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu nghĩ đến một khả năng. Nếu đó là đúng, thì tất cả logic không trơn tru sẽ trở nên trơn tru.

——Tần Duyệt nhớ cậu.

Bởi vì cậu là Đoạn Thố, không phải bởi vì cậu là Đoạn Thố – người thừa kế của khách sạn Tê Ngô, mà là Đoạn Thố đó nhớ đến.

Cùng một người, cùng một bộ gien, luân hồi chuyển kiếp.

Trong nháy mắt, những giấc mộng kéo dài trước đó không nghĩ ra đầu đuôi tràn vào trong đầu, khuôn mặt người đàn ông trong giấc mơ đột nhiên rõ ràng.

Người đàn ông châm thuốc cho cậu;

Và người cậu đã đổ xăng lên rồi châm lửa;

Còn có ngọn núi phía sau miếu, dưới gốc cây phượng vĩ, người thiếu niên dẫm lên lá rụng ướt sũng bước tới gần, từ trong túi lấy ra một quả đào. Quả đào chín mọng, da thật mềm, lột nhẹ là bong ra, chảy đầy nước ngọt.



Hai người này đều có khuôn mặt giống hệt nhau, hoặc họ đều là một người.

Tần Duyệt.

./.