Chương 2: Đừng gọi lung tung

Không có chuyện người này chung nhóm với tên rác rưởi đang nằm bên lề đường. Không chỉ vì hắn mặc đồ rằn ri, mà còn vì ngoại hình và khí chất của hắn rất bắt mắt.

Sau khi nhìn thấy nhau hai giây, người đàn ông mặc đồ rằn ri kinh ngạc nhìn xuống vết thương trên ngực.

Vì vậy Đoạn Thố cũng làm theo, vết thương không sâu, nhưng dao nhanh chóng rạch một đường dài, rỉ máu, cổ áo phông bị đứt chỉ lộ ra mặt dây chuyền trên cổ.

Màu trắng, trông giống như xương hóa thạch hay gì đó.

Người lạ đi trên đường tự nhiên bị chém, Đoạn Thố bắt đầu suy nghĩ xem tình huống này sẽ kết thúc như thế nào. ——Cùng với việc cậu phải giao tiếp như thế nào với những người ở nơi này vừa không thể hiểu tiếng Trung cũng không nói được tiếng Anh.

Đoạn Thố chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó thì một tiếng rêи ɾỉ đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu quay đầu nhìn về phía con hẻm phía sau, trong hẻm có hơn mười người nằm ngang nằm ngửa, mấy người đứng dậy được thì lồm cồm đỡ đồng bọn khập khiễng đi về hướng ngược lại.

Những người ngã xuống đất trông giống như đồng bọn của tên rác rưởi kia.

Cậu nhìn người mặc đồng phục rằn ri một lần nữa, cố gắng giao tiếp với hắn bằng tiếng Anh rất Trung Quốc, hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra.

Vẻ mặt của người đàn ông không hề thay đổi. Không hề.

Vì vậy cậu huơ huơ thêm các cử chỉ, cảm thấy vậy sẽ sinh động hơn, dễ hiểu hơn. Múa may cả buổi, người trước mặt vẫn bất động, cuối cùng một hồi chuông vang lên, là di động của người đàn ông. Đoạn Thố dừng lại, nhìn thấy hắn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.

——Loại điện thoại nắp gập cũ kỹ đến mức có thể cho vào bảo tàng, màn hình lại còn đen trắng nữa cơ.

Đoạn Thố tò mò nghiêng đầu nhìn sang, bên trong ống nghe bất ngờ vang ra một tiếng rống: “Cậu đi đâu vậy?!”

Bằng tiếng Trung.

Đoạn Thố còn chưa hết giật mình, liền nghe thấy đồng phục rằn ri trả lời: “Có việc riêng cần làm.”

Hắn cúp điện thoại, cất nó trở lại túi quần, Đoạn Thố giờ mới bừng tỉnh nhận ra người này hẳn là người Trung Quốc.

Mắt cậu lại rơi vào ngực người nọ, hắn đang túm lớp vải áo bị rách lại, cố gắng chặn mặt dây chuyền mà hắn đang đang đeo quanh cổ, nhưng lớp vải đã rách sâu, hắn vừa bỏ tay nó lại bung trở về. Thế là hắn quyết định không che nữa, bỏ tay xuống, nhìn gã bên đường đang ôm chân kêu đau, cùng với chiếc xe do Đoạn Thố thuê, nói: “Đừng lái xe này nữa.”

Chiếc xe thực sự không thể lái được, vì đã có người tìm rồi nên không có gì đảm bảo rằng sẽ không có đợt thứ hai.

Đoạn Thố hít sâu một hơi, lộ ra vẻ hào hứng, trong đầu suy nghĩ xem có thể quá giang xe quân sự hay không: “Anh là người Hoa à? Anh sinh ra ở đây sao? Vết thương ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?” Cậu vừa nói vừa nhìn xung quanh, không thấy chiếc xe jeep quân sự vuông vức nào, thế là đi thẳng vào chủ đề, “Anh đưa tôi đến Naida có tiện không? Tiền bạc bao nhiêu tôi trả.”

“Không tiện.” Bên kia nói, “Quân đội của đặc khu sáu Naida đã phát động đảo chính vũ trang”.

Đoạn Thố ngẩng ra vài giây. Giới hạn cậu có thể chấp nhận là thỉnh thoảng có người nhảy vào nhà cướp của, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, cậu mở mắt ra tiêu hóa một hồi, hỏi: “Không đi được, đang chiến tranh mà còn cấp visa du lịch à?”

“Chỉ mới ban bố tình trạng khẩn cấp vào đầu giờ sáng nay, không chắc rằng tình trạng thời chiến sẽ được ban bố.”

Đoạn Thố hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống tại chỗ, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Vậy thì bây giờ sân bay duy nhất ở thủ đô của anh … vẫn có thể bay về bình thường chứ?”

“Có thể.”

Đoạn Thố: “Vậy anh có xe không?”

“Xe quân sự có số, không tiện.”

Mưa bão đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng cũng đủ làm Đoạn Thố và vị mặc quân phục rằn ri này ướt đẫm.

Vì hành lý vừa rời sân bay đã bị trộm, không có quần áo để thay, Đoạn Thố muốn tìm một trung tâm thương mại gần đó để mua hai bộ quần áo, đi được ba cây số mới nhận ra rằng việc tìm một trung tâm mua sắm ở đây là một điều quá xa xỉ.

Quân nhân này tuy không lái xe quân sự nhưng may mắn biết nơi bán quần áo. Chỉ là gian hàng bán quần áo quá tồi tàn, có lẽ thậm chí không có bất cứ thứ gì giống như mắc áo, quần áo treo ở đó nhăn nhúm bèo nhèo, họa tiết áo sơ mi toàn là hoa lá phong cách đồ bộ của bà ngoại.

Hơn nữa trời vừa mới mưa, bùn đất đầy vũng nước nhỏ, đi bộ một lát, Đoạn Thố đã bị vô số vết bùn bắn tung tóe vào người.

Sạp bán quần áo cạnh sạp bán gà quay là chuyện bình thường, nhìn từ xa đã ngửi thấy mùi khói dầu trên quần áo, cậu không muốn chui vào đống quần áo kia mà lựa một chút nào.

Hầu hết người dân ở đây cả nam lẫn nữ đều mặc váy truyền thống quấn ngang lưng, cảm thấy mới lạ, Đoạn Thố bận rộn nhìn nhìn đống váy, khi ngẩng đầu lên thì nhận ra là quân nhân đi sau cậu đã biến mất.

Đường phố còn rất ít xe qua lại chứ đừng nói gì taxi. Nếu đúng là sắp xảy ra chiến tranh như người đàn ông nói, cậu không quen với nơi này còn không thể giao tiếp với người dân địa phương, không đọc được bảng chỉ đường, đi tìm đại sứ quán là cả một vấn đề.

Vì thế cậu bắt đầu hoảng sợ.

Đang đứng tại chỗ nhìn xung quanh cậu, chợt thấy một bàn tay đang đưa ra.

Bàn tay cầm một chiếc áo và quần tây được gấp thành hình vuông, màu trắng ngà.

Đoạn Thố bắt đầu tự hỏi làm thế nào mà người này lại chọn được hai bộ quần áo đồng màu như vậy từ một đống hoa hòe hoa hoét.

“Cảm ơn.” Không hiểu sao cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau khi cậu cầm lấy, quân nhân chỉ vào một cây hoa hòe to bằng hai người trưởng thành cách đó không xa.

Bên đường không có nhà vệ sinh công cộng hay những thứ tương tự như vậy, Đoạn Thố mất một lúc mới nhận ra người đàn ông này đang bảo cậu ra sau một cái cây để thay quần áo.

Quần áo được làm bằng vải lanh, có mùi thơm thoang thoảng. Không phải mùi hương hóa chất rẻ tiền, nó có mùi giống như gỗ tự nhiên hơn.

Mặc quần áo xong, cậu nhớ đến bàn tay của quân nhân. Chỉ nhìn một lần thôi, nhưng cậu thấy rõ, thậm chí vô cùng ấn tượng.

Ngón tay dài, các đốt ngón tay đều tăm tắp, móng tay có màu hồng hào khỏe mạnh, không giống bàn tay quân nhân chút nào.

Trong đầu đang suy nghĩ miên man, cậu từ sau gốc cây lơ đãng bước ra, vô tình đâm sầm vào chủ nhân bàn tay.

Hắn không thay quần áo, chỉ cởi bỏ lớp áo ngụy trang trên người, mặc chiếc áo phông đen, vết thương ở giữa cổ trông rất bắt mắt. Đoạn Thố chuyển sự chú ý sang mặt người đàn ông, nở nụ cười thân thiện nhất có thể: “Tôi tên là Đoạn Thố.”

Không có tiếng trả lời, hàng rong nhộn nhịp của người Myanmar xung quanh càng khiến bên này lạnh hơn.

Người trước mặt trông rất khó xử, cậu càng cười xán lạn hơn: “Anh tên là gì?”

Người đàn ông do dự một chút rồi nói: “Tần Duyệt.”

Tên rất thông dụng, chắc cũng có nhiều cô gái đặt tên này. Khi người đàn ông nói ra hai chữ này, đều đều không cảm xúc, biểu cảm không thay đổi, thậm chí giọng điệu rất nhẹ.

Nhưng Đoạn Thố vẫn trào dâng một cảm xúc khó tả.

Không thể nói nó là gì, nhưng sức ảnh hưởng rất lớn, giống như bị đói ba ngày, ngồi xổm một lúc lâu rồi đột nhiên đứng lên, đầu váng mắt hoa.

Mùi thơm từ quần áo xộc vào, tình cờ cả hai đang đứng dưới gốc cây, mùi thơm quyện với mùi mưa phả vào lá cây, thật sảng khoái.

“Sao quần áo thơm thế?” Đoạn Thố hỏi.

“Ông chủ bán gỗ thơm đặt cùng quần áo.”

“Bao nhiêu tiền, tôi trả lại anh.” Đoạn Thố xách ba lô trên vai tìm tiền, lại nghe đối phương nói: “Không cần.” Cậu không bao giờ tin rằng có bất kỳ lòng tốt nào không có lý do hay mục đích, vì vậy giả vờ thân thiết hỏi: “Anh trai, anh làm gì trong quân đội?”

Vẻ mặt của người đàn ông tên Tần Duyệt này đột nhiên rất kỳ quái, hắn khựng lại một lúc lâu, nói: “Đừng gọi lung tung.”

—— Chưa bao giờ thấy ai khó hòa đồng đến vậy.

Đoạn Thố liếc nhìn mặt dây chuyền trên ngực Tần Duyệt, tiếp tục nghiêng người tìm cái gì đó nói: “Cái anh đeo nhìn không giống ngà voi.”

Tần Duyệt không trả lời, đi một hồi, đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại đi Naida?”

Dù không trả lời nhưng tốt xấu gì hắn vẫn đưa ra một câu hỏi.

Nhớ lại mấy câu “không tiện” đã nghe dọc đường, cậu cuối cùng cũng cót cơ hội để trả đũa, mặt nhăn nhó: “Ngại quá, không tiện nói.”

Cậu cũng không nhìn thấy vẻ mặt bị trả đũa của Tần Duyệt. Mất hứng ghê.

Khách sạn ven đường hỏi cái nào cũng báo đầy khách.

Giày Đoạn Thố đi phần đế quá mỏng, đi một hồi chân rất đau.

Cảm thấy thực sự lạ, cậu hỏi: “Sao khách sạn nào cũng chật cứng vậy?”.

Tần Duyệt: “Ngày mai có lễ hội, tín đồ đi chùa lễ Phật.”

“Thành kín vậy à, đang bạo động cũng đến bái?”

“Trời sập cũng bái.”

Đoạn Thố nhướng mày, không lên tiếng nữa.

Đi về phía trước không có đèn đường, Đoạn Thố lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, đã một giờ sáng.

Tình cờ cậu nhìn thấy hai ba người trải báo dựa vào góc tường, để ý thấy những người này đầu tóc chỉnh tề, quần áo cũng chỉnh tề, cậu tiến lên hai bước đuổi kịp Tần Duyệt: “Mấy người ngủ ngoài đường đừng nhìn như không giống ăn xin. “

“Không phải ăn xin.” Tần Duyệt nói, “Sáng mai trên đường này sẽ có chợ phiên, đi tới đi lui xa, có người ngủ luôn ở đây.”

Đoạn Thố quay lại nhìn, quả nhiên cậu nhìn thấy những chiếc giỏ tre hoặc những chiếc xe đạp điện nhỏ được buộc bên cạnh chiếc chiếu.

Ban đêm không có gió, không khí ẩm và mềm.

Không có đèn đường, tất cả ánh sáng đều từ những chiếc đèn của người bán hàng rong đêm.

Đoạn Thố bước tới một chỗ tối, không để ý tới ổ gà dưới chân, giẫm lên làm mắt cá chân vẹo rồi nhảy lùi về phía sau hai bước, ai da một tiếng.

Sau khi giảm tốc độ một lúc và tiếp tục đi về phía trước, cậu thấy Tần Duyệt đang đi rất nhanh trước mặt đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn cậu

Đoạn Thố bị hắn nhìn hơi sởn tóc gáy, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Duyệt: “Ngủ ở đây đi.”

Sau khi xác nhận những gì mình vừa nghe được, Đoạn Thố trợn to hai mắt: “Anh bảo tôi ngủ ở chỗ này!?”

Bốn giờ sáng không có nghĩa là đã sáng. Tần Duyệt bị cậu lăn lộn rất nhiều.

Vốn dĩ chỉ có hai lớp chăn bông mềm mại, sau khi nằm xuống cậu ồn ào chê nóng, Tần Duyệt mua cho cậu một cái chiếu, nằm xong hai phút thì nói hơi lạnh, nên Tần Duyệt mua cho cậu một cái thảm lông.

Sau đó, cậu phát hiện thấy tiếng muỗi vo ve bên tai mình thật ồn ào …

Vì vậy, bây giờ Đoạn Thố ngồi xếp bằng trên chiếu, dưới chiếu có hai lớp chăn mềm, một tấm thảm lông quấn quanh người, dưới chân là một khoanh nhang muỗi. Cậu chằm chằm ngọn lửa màu cam nhàn nhạt của nhang muỗi, cảm giác buồn ngủ lại dần dần lắng xuống, cả người hưng phấn lạ thường.

Nhịn được hai ba phút, cậu nhìn về phía Tần Duyệt một cách tự nhiên nhất có thể.

Tần Duyệt có vẻ như không định đi ngủ, khoanh chân ngồi ở bên cạnh cậu, chiếu không rộng rãi cho lắm, vị trí ngồi của Tần Duyệt chỉ vừa vặn chạm vào một góc nhỏ, tựa như … rất không thích cậu.

Từ góc độ này cậu chỉ nhìn thấy sườn mặt Tần Duyệt, nên đầu tiên cậu chú ý tới sống mũi của người đàn ông này.

Ngay thẳng và đĩnh bạt.

Nhưng nó không cướp đi đất diễn của đôi mắt. Hốc mắt của Tần Duyệt rất sâu, không phải là hai mí, mà phần da thịt phía trên tự nhiên gấp lại thành mí.

Lông mày dài, mắt cũng mắt dài, không quy củ mà có hơi…. Yêu dị. Ngay cả khí chất cũng vậy, lạnh đến như không phải người sống.

Cậu muốn nói chuyện với Tần Duyệt, mấp máy môi, lại nuốt tiếng “này” đã đến cửa miệng, giơ ngón tay còn đang quấn trong thảm lông lên, chọc vào vai Tần Duyệt.

Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào lớp vải áo phông nửa ướt, còn định chọc vào cái nữa, Tần Duyệt lập tức quay mặt lại nhìn cậu.

Sự va chạm thân thể nhẹ này giống như một con ong chợt tỉnh, bay tứ tung trong lòng cậu. Cậu vẫn nhìn chằm chằm Tần Duyệt: “Anh hỏi tại sao tôi đến Naida đúng không?”

./.