Chương 1

"Nếu thế giới kết thúc sau hai phút, bạn sẽ làm gì với thời gian còn lại?"

"Đốt một điếu thuốc và xem nó cháy hết."

Đi bộ trên đại lộ mới được cải tạo được một nửa, Dương Băng Di thường hay biết ơn vì sự lựa chọn của mình một năm trước. Cậu luôn cảm thấy thoải mái khi rời khỏi mọi hoạt động đông người và sống trong thế giới nhỏ bé của riêng cậu.

Không có nhiều sở thích lẫn tật xấu, Dương Băng Di không thích uống rượu, không thích ồn ào, có điều hơi nghiện thuốc lá một tí nhưng đó không phải vấn đề lớn.

Là một công dân văn minh, chưa bao giờ cậu hút thuốc ở nơi công cộng. Trong phòng ngủ, cậu tránh bạn cùng phòng, tự ý thức đi ra hành lang tìm lấy một góc không có ánh đèn soi tới, ngồi xuống cầu thang đầy bụi, ngón tay liên miên vỗ rơi tàn thuốc đi.

Cảnh tượng như vậy vô số lần lặp đi lặp lại, và gần như trở thành biểu tượng trong cuộc sống của Dương Băng Di.

Cho đến một ngày, có người bước chân vào.

Hôm đó đến lượt Đoàn Nghệ Tuyền trực nhật, nàng được giao nhiệm vụ quét dọn hành lang. Nữ nhân nhỏ bé chật vật mở cửa hành lang, tay cầm cây chổi cao xấp xỉ bằng mình. Đèn điện hình như đã hỏng từ lâu mà vẫn không thấy báo cáo nào để sửa chữa. Đoàn Nghệ Tuyền không mang theo di động, cũng lười quay lại lấy nên bắt đầu quét hành lang trong sự u uất dày đặc của bóng tối.

Ngày thường ở đây ít người qua lại, ngoại trừ bụi bặm tích tụ quanh năm ra thì hoàn toàn không có rác, ai đến quét dọn ở đây cũng cầm chừng.

Khi nàng vừa ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy một đóm sáng màu đỏ cam lơ lửng giữa không trung liền suýt chút ngã xuống. Người vừa xuất hiện dùng tay vịn cố gắng giữ thân thể nàng lại ổn định. Dù không bị ngã nhưng tiếng hét của Đoàn Nghệ Tuyền đã vang vọng ra, thật đáng thương cho đôi màng nhĩ của Dương Băng Di.

Dương Băng Di cau mày không nói chuyện, cậu nhìn nữ nhân trước mặt thông qua ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào. Bộ đồ ngủ một mảnh không nhìn ra màu sắc, tóc xõa ngang vai, vẻ mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi.

"Ngồi không?" Cậu lơ đi, cảm xúc không động chuyển vỗ vỗ xuống bậc thềm.

Đoàn Nghệ Tuyền do dự một chút, rốt cục vẫn là từ chối. Nàng gật đầu với người lạ mặt này và tiếp tục quét dọn một cách nghiêm túc dù khóe mắt đôi lúc lại nhìn về phía Dương Băng Di.

Cậu đang ngồi trên phần trục của lan can, Đoàn Nghệ Tuyền ngồi phía dưới, nếu nàng ngước lên lập tức nhìn thấy dáng vẻ của Dương Băng Di.

Từ góc độ này, đường hàm đặc biệt sắc nét, tương phản hẳn so với chiếc mũi thẳng của cậu, đỉnh cằm nhọn có cảm tưởng xuyên tạc sự u tối dày đặc này.

Trước khi Đoàn Nghệ Tuyền hoàn thành xong công việc quét dọn, Dương Băng Di đã đứng dậy và đi xuống lầu. Thứ còn vương lại là mùi thuốc lá thoang thoảng. Đoàn Nghệ Tuyền không hiểu lắm, thuốc lá có vị đắng như bố hoặc chú nàng đã hút, vì sao lại có người thích hút như thế?

Tiến lên vài bước, trên lan can in lại dấu vết mờ nhạt, nơi mà cậu đã ngồi, trong lòng dâng trào trí tò mò muốn kéo nàng đến gần bên cậu. Đáng tiếc khi nãy nàng lại không hỏi tên, bây giờ chỉ có thể ấp ủ "rồi sẽ gặp lại".

Sau khi trở về kí túc xá, Dương Băng Di ngồi vào bàn làm việc một lúc lâu.

Thực tế, đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp người khác trong không gian nửa kín nửa hở đó nhưng cậu thường chọn cách lảng tránh hoặc đợi người khác rời đi, chưa từng chủ động lên tiếng. Vì vậy, khi bị nàng từ chối, Dương Băng Di ép mình giữ lấy bình tĩnh, thậm chí quên luôn cả điếu thuốc đã châm. Khi ngón tay sắp bị tàn thuốc đỏ làm cho bị bỏng, cậu mới giật mình, dập điếu thuốc và bỏ chạy.

Cho đến khi miên man chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn không hiểu vì sao mình lại hỏi nàng câu hỏi đó.

Những ngày sau đó, Dương Băng Di nhận ra mình bắt đầu có ý thức tránh việc ra hành lang một mình, thậm chí còn kìm nén ham muốn hút thuốc. Điều này khiến cho bạn cùng phòng thấy không quen thuộc liền lo lắng, thường hay cẩn thận hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

Nghiện là gì?

Là không thể chống lại thứ gì đó rất quen thuộc theo một cách dễ dàng.

Dương Băng Di đã thỏa hiệp sau khi đấu tranh tư tưởng với chính mình trong vài ngày và cậu quyết định đi đến góc bí mật của mình vào đêm khuya. Tuy nhiên ngay từ khi cánh cửa mở ra, cậu đã choáng váng suýt ngất.

Đoàn Nghệ Tuyền ngồi bên cạnh vị trí quen thuộc của cậu, nàng mỉm cười vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh như cách cậu đã mở lời với nàng. "Ngồi không?"

Ý muốn rời đi của cậu bị đánh bay. Dương Băng Di tiến đến, cố gắng ngồi xuống một cách tự nhiên.

"Sao lại ở đây?"

"Chị không được đến đây sao? Có phải hay không đây là không gian công cộng?"

"Không phải, ý của tôi là..." Dương Băng Di không nói thêm gì nữa, tay cậu vô thức sờ vào túi quần, ngơ ngác nhìn người trước mặt.

"Chị không phiền."

Sau đó Dương Băng Di mới tự tin rút hộp thuốc ra, mùi thuốc lá quen thuộc dần dần thấm vào không khí.Cả hai đã tán gẫu về nhau, tuy nhiên cũng ngầm không đề cập đến cuộc gặp dỡ tình cờ cuối cùng.

Kể từ hôm đó, góc bí mật của Dương Băng Di không tồn tại sự cô đơn nữa. Cậu ngạc nhiên trước sự chấp nhận nhanh chóng của mình với Đoàn Nghệ Tuyền, đồng thời tận hưởng khoảng thời gian có thể gọi là hạnh phúc và vui vẻ. Cậu không phải người thích chia sẻ hay tâm sự nhưng không phải cậu không muốn nói chuyện với mọi người. Đơn thuần những trải nghiệm tương tự trong quá khứ chỉ mang lại cho cậu những kỉ niệm buồn hoặc xấu hổ, thế nên Dương Băng Di mới lặng lẽ dồn nén tất cả mọi thứ xuống tận đáy tim.

Một cuộc đời lại quá dài, gặp được Đoàn Nghệ Tuyền, cậu như cá nhỏ được thả tự do ra biển, từ từ đắm chìm trong giấc mộng ấm áp.

Thật giống như một giấc mơ, cả hai gặp nhau trong hành lang tối tăm và bụi bặm, hít thở cùng một bầu không khí. Bước ra khỏi nơi hành lang u tối đó, cả hai giả vờ như không quen biết nhau, đ chung thang máy hoặc chạm trán ở những khu vực khác cũng bày vẻ cả hai là hai kẻ lạ mặt.

Thỉnh thoảng Dương Băng Di hút vài điếu thuốc một mình vì nàng không đến.

Thỉnh thoảng Đoàn Nghệ Tuyền lại xuất hiện từ rất sớm, ngồi ngơ ngác chờ đợi Dương Băng Di.