Chương 1: Không có lần sau

Hai tuần sau khi chia tay Tiền Xuyên, Lương Sảng không cảm thấy cuộc sống có gì khác biệt, vẫn sống một thân một mình tương tự như khi còn ở chung.

Trải qua quãng đường đi làm về nhà, căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Máy nước nóng đã được rút phích cắm trước khi cô ra ngoài, là một người có tỷ lệ sai sót thấp, cô luôn cẩn thận trong mọi việc nhỏ. Việc đầu tiên khi về nhà là cắm lại máy nóng nước, ngồi bệt xuống đất thả lỏng trong giây lát, đợi nước nóng để tắm.

Tiền Xuyên thường xuyên tăng ca vì dự án (project), hay về nhà muộn hơn Lương Sảng, nhất là trong những ngày gần đây. Khi bận rộn, anh ta thậm chí còn cắm rễ ngủ lại luôn trong văn phòng.

Có một chủ nhật, Lương Sảng cùng với Tiền Xuyên đi mua đồ dùng cá nhân mới để anh ta mang một bộ đến công ty mà dùng, Tiền Xuyên đùa: "Em không sợ anh có người khác bên ngoài sao? Biết đâu còn dùng luôn bàn chải đánh răng mà em mua cho anh?"

Lương Sảng nghiêng đầu suy nghĩ: "Dấu hiệu nɠɵạı ŧìиɧ à?"

Tiền Xuyên bật cười lớn.

Sau đó, anh ta có chút hối lỗi vì đã luôn tăng ca và xin lỗi cô. Lương Sảng cũng không để bụng lắm, bình tĩnh nói với anh ta rằng cô sắp đi công tác, đi vắng hơn nửa tháng.

"Em đã dọn sạch thức ăn trong tủ lạnh rồi, lần trước đó chúng ta đi siêu thị mua, để đến nay lâu quá lên mốc cả. Lần này em chỉ nhét thêm mấy lon bia và những thứ bảo quản được vào, nếu muốn ăn uống lành mạnh thì đặt đồ ăn về nhé." Lương Sảng nói với Tiền Xuyên như vậy.

Trong ký ức của cô, tủ lạnh là một thứ rất tuyệt vời, có thể bảo quản mọi thứ tươi ngon. Nhưng bây giờ không phải vậy, nếu một loại thực phẩm được để trong tủ lạnh đủ lâu, nó cũng sẽ mốc meo. Cô vừa mới phát hiện ra bí mật này.

---

Có ngọn núi công việc to lớn trước mặt, ngay cả việc chia tay cũng trở nên tầm thường. Gần đây, Lương Sảng gặp được một khách hàng nước ngoài có thói quen sống rất lành mạnh, còn cô thì cần kịp thời giải đáp mọi thắc mắc của khách hàng. Khi khách hàng thức dậy, cô cũng phải thức dậy. Khi khách hàng ngủ, cô vẫn phải làm việc của mình.

Lương Sảng thức dậy lúc sáu giờ sáng mỗi ngày, rửa mặt bằng nước lạnh. Và sau khoảng mười lăm đến hai mươi phút, khách hàng kia sẽ nhắn tin đến, cô buộc phải ép bộ não của mình nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Đoạn thời gian đó, Tiền Xuyên cảm thấy tiếng chuông của cô quá ồn, dù sao thì anh ta tăng ca đến một hai giờ khuya mới mới miễn cưỡng nằm ngủ. Lương Sảng đành ra sức làm nũng cầu xin anh ta thông cảm. Bởi vì chỉ có một phòng ngủ, còn có thể đi đâu được nữa, cách giải quyết duy nhất đành để Tiền Xuyên chịu đựng. Đôi khi Lương Sảng rất áy náy với Tiền Xuyên, cũng thấy việc ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của Tiền Xuyên là không tốt.

Nhưng ngẫm kỹ lại, nếu như không sống chung thì sẽ không phát sinh những vấn đề này. Lúc quyết định sống chung là vì tiêu chí "thích hợp" và đối tượng "không tệ", không phải vì tình yêu trời long đất lở hay "không phải người ấy là không được", vậy nên mức độ thông cảm và rộng lượng đều có hạn. Mới đầu, Lương Sảng cho rằng mình có thể dần thích ứng, nghĩ rằng qua thời gian tiếp xúc có thể tìm được hình thức chung sống tốt hơn. Về sau cô nhận ra dường như cũng không cần như thế, cái khó của một người biến thành khó của hai người, khó thì không giảm nhưng tăng thêm phiền não.

Người chủ động đề nghị chia tay là Lương Sảng, không hề có bất kỳ nghi thức nào, chỉ đơn giản là một tin nhắn qua WeChat. Tiền Xuyên vội vàng gọi đến, nhưng không may lúc đó Lương Sảng đang họp qua điện thoại, cô vội vàng nhắn tin cho anh ta một chữ: [Bận.]

Tiền Xuyên trả lời: [Anh không đồng ý, không chấp nhận.]

Lương Sảng không trả lời.

Sau đó, Tiền Xuyên cũng không nhắn tiếp nữa, có lẽ vì dự án đang gấp rút cần hoàn tất mà anh ta cũng bận không thể thoát thân.

Anh ta muốn gặp mặt Lương Sảng để nói chuyện, nhưng thời gian mà họ có thể gặp nhau đếm trên đầu ngón tay. Tiền Xuyên không đồng ý chia tay, anh ta hỏi liệu có phải vì lần đó ba mẹ anh ta đến thăm, họ đã làm gì khiến Lương Sảng không vui? Lương Sảng nói không phải.

Tiền Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể là vấn đề này, hỏi cô lúc đó sao không nói mà lại để trong lòng đến giờ, Lương Sảng đáp do anh nghĩ nhiều. Anh ta hỏi liệu có phải hai người tính toán quá rõ ràng khiến Lương Sảng không hài lòng hay không, không phải anh ta không muốn chi tiền cho Lương Sảng, chỉ là ít có cơ hội.

Lương Sảng cười một tiếng: "Em chẳng tham muốn gì của anh cả. Anh đã nói ra những lời này, anh vừa xem thường em, vừa không tôn trọng bản thân."

Tiền Xuyên từ không chấp nhận, không hiểu đến cuối cùng thái độ mới mềm mỏng xuống: "Bé yêu, đợi qua hết khoảng thời gian bận rộn này rồi chúng ta nói chuyện sau nhé?"

Lương Sảng bất lực: "Bao giờ thì chúng ta hết bận?"

Tiền Xuyên không tệ, theo quan niệm xã hội, đánh giá qua mọi khía cạnh, anh ta có lẽ là một người bạn trai tốt.

Lần đầu tiên họ quen nhau là khi họ đi thực tập tại một công ty lớn thuộc hàng top trong ngành, nổi tiếng khắp nơi. Địa điểm thực tập ở khu công nghiệp ngoại thành hoang vu, những người thuê nhà chung đều là những thanh niên trẻ tuổi cùng công ty. Nếu không phải để tranh giành cơ hội hiếm có, chẳng ai sẽ chịu đến làm việc tại nơi bất cứ lúc nào đều có thể quay ngoại cảnh liêu trai* thế này.

Tuần đầu tiên Lương Sảng đi thực tập, cô vô tình vào nhóm có đồng nghiệp vừa thăng chức và mời đi ăn mừng, nhưng người ta chủ yếu là mời sếp. Sếp nói chuyện rất khéo léo và đường hoàng: "Em được thăng chức là do năng lực, vì vậy em không phải trả tiền cho bữa ăn này. Nhưng em phải đi ăn cùng chúng ta, vì mọi người đều vui mừng cho em."

Nhóm tan làm lúc 11 giờ đêm, Lương Sảng đã mệt lả, cô thầm mong bữa tiệc tối nay sẽ kết thúc sớm vì tan làm đã quá muộn. Tuy nhiên, sự thật không như ý muốn của cô, sếp đã gửi định vị một nhà hàng hải sản trong nhóm, họ nhanh chóng phân chia ai đi xe ai, sắp xếp chở cả bộ phận đến địa điểm.

Sau bốn mươi phút di chuyển, họ đã đến nhà hàng.

Lương Sảng nhận được tin nhắn hỏi thăm của ba mẹ, hỏi cô đã tan làm chưa, đã về nhà chưa. Cô nhanh chóng nhắn trả: [Vẫn chưa ạ.]

Cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình thản của những thực tập sinh khác trong nhóm, dường như hoàn toàn không bận tâm đến bữa liên hoan đột ngột này. Cô cũng khôn ngoan thu lại biểu cảm, học cách không trở thành kẻ khác biệt.

Từng đĩa hải sản được bưng lên, Lương Sảng vừa thầm tính toán giá cả và chia đều tiền cho phần ăn của mình, vừa ép buộc bản thân phải tỉnh táo, nên khiêm tốn khi cần khiêm tốn, nên hùa theo khi cần hùa theo, đó mới là hình ảnh mà một cô bé cần có.

Sau đó mọi người còn gọi thêm món vài lần, cô cũng nghe xong một nửa câu chuyện về quá trình phấn đấu của trưởng bộ phận. Khi ra khỏi quán ăn, điện thoại hiển thị là gần hai giờ sáng. Đồng nghiệp được thăng chức mượn cớ đi vệ sinh đã thanh toán hóa đơn, ngoại trừ cô ra, dường như không ai ngạc nhiên về điều này. Lương Sảng ngốc nghếch đi đến nói: "Cảm ơn anh Trần, lần sau em cũng sẽ mời anh ăn."

Anh Trần cười nhẹ nhàng: "Cũng mệt rồi nhỉ? Lần sau mời anh trà sữa là được."

Trưởng bộ phận lái xe chở những người thuận đường, đưa họ về nhà.

Khu phố nơi Lương Sảng thuê nhà mấy hôm nay đang thi công, đèn đường bị hỏng, ngã tư cách xa nhà cô một đoạn. Cô nắm quai ba lô, bước đi do dự, như thể trong bóng tối thực sự ẩn chứa một con quái vật nào đó. Kỳ thực, quái vật không đáng sợ, ma quỷ cũng không đáng sợ, chủ yếu là sợ gặp kẻ xấu.

Cô gọi điện báo bình an cho mẹ đang chờ tin, mẹ bảo cô nhờ bạn thuê cùng giúp đỡ. Lương Sảng khó xử: "Muộn quá rồi, con chưa thân với bạn thuê nhà cùng cho lắm."

"Vậy cũng phải hỏi nhờ thử xem tự đi, con tuyệt đối không được đi một mình, không an toàn. Con làm phiền người ta thì sau này mời họ đi ăn được, chứ lỡ có chuyện gì xảy ra thì không có cơ hội giải quyết đâu." Lâm Thúy dặn dò.

Lương Sảng hít một hơi thật sâu, cảm thấy lời mẹ nói cũng có lý. Sau một hồi lúng túng chọn lọc ngôn từ, cô nhắn tin cho hai bạn nam thuê nhà chung: [Xin lỗi đã làm phiền, hôm nay liên hoan phòng ban về muộn, hai bạn có thể ra đón tôi một chút được không? Tôi ở ngay trước cổng khu nhà, nếu tiện thì tôi cảm ơn nhiều.]

Tiền Xuyên trả lời: [Không có lần sau.]

Khi Tiền Xuyên từ trong bóng tối bước ra, Lương Sảng suýt khóc vì biết ơn anh ta, nhưng rõ ràng anh ta cảm thấy cô phiền phức. Giọng nói anh ta nhanh và gấp: "Vừa mới về nhà, tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, cô không định làm vậy mãi chứ? Lần này tôi ra đón, không có lần sau đâu."

Lương Sảng nhỏ nhẹ xin lỗi: "Xin lỗi anh bạn nhiều, tôi tưởng muộn vậy rồi sếp sẽ không đi ăn. Lần sau tôi sẽ tự mua đồ phòng thân."

Tiền Xuyên không nói gì, không biết là do anh ta cảm thấy mình nói quá lời hay là thực sự không có gì để nói với cô.

Lương Sảng cảm thấy bầu không khí trở nên gượng gạo: "Hôm nay đã thực sự làm phiền anh, ngày mai tôi mời anh ăn cơm nhé! Hay là... lần sau anh tăng ca, tôi ra đón anh?"

Tiền Xuyên dường như sững sờ, sau đó quay sang cười với cô: "Cô cũng khá đấy."

Lương Sảng nghiêm túc nói: "Thêm người thì giúp tăng thêm can đảm mà!"

Tiền Xuyên như bị vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, lần này anh ta cười thành tiếng.

* cảnh liêu trai: những cảnh độc, lạ, quái dị, cũng có thể hiểu tối nghĩa theo góc độ tính dục.