Chương 3: Quy tắc an toàn của Lương Sảng

Không ai sẽ không thích Bùi Tuyết Châu, anh ấy là một người được định sẵn là phải tỏa sáng.

Lần đầu tiên gặp gỡ, Lương Sảng tìm kiếm tên anh ấy trên một diễn đàn mạng "Di tích văn minh", một trang mạng xã hội lấy cơ sở từ trường đại học, tìm kiếm hiện ra cho thấy anh ấy là một người nổi tiếng. Anh ấy tham gia tích cực vào các cuộc thi và hoạt động từ thời trung học, chơi piano giỏi, sở hữu cuộc sống hoàn hảo với những tiêu chuẩn khiến mọi người ghen tị.

Lương Sảng lặng lẽ nhìn một lúc rồi bấm nút theo dõi. Cô tự an ủi mình rằng đó chỉ là do run tay, không có nghĩa gì cả, cô không hề sinh ấn tượng với anh ấy, không có nghĩa là cô tò mò về anh ấy.

Có quá nhiều người theo dõi Bùi Tuyết Châu, chỉ đơn giản vì anh ấy đủ nổi bật.

Học kỳ mới đối với cô rất bận rộn, Lương Sảng thường xuyên nhận một số công việc dịch thuật, thù lao không cao nhưng bỏ phí thì tiếc. Mặc dù vẫn đang đi học nhưng đã bước vào hàng ngũ người trưởng thành, mỗi lần nhận tiền phí sinh hoạt đều cảm thấy ngại. Cô cảm nhận được tâm trạng muốn thu hoạch của bố mẹ, vì vậy luôn thúc giục bản thân trưởng thành nhanh hơn.

Một tuần trôi qua, lại đến giờ triết học tự chọn, Lương Sảng vẫn như cũ đến sớm để chiếm chỗ. Có người hỏi cô bên cạnh có ai không, trong đầu cô chợt toát lên khuôn mặt Bùi Tuyết Châu, rất kiên định nói "có". Tuy nhiên, mãi đến khi vào lớp, Bùi Tuyết Châu vẫn không xuất hiện. Lương Sảng nhìn chằm chằm vào gáy người vừa hỏi, mong rằng người kia đừng nghĩ đây là lời nói dối của cô.

Sự thật chứng minh rằng việc chọn môn học này không sáng suốt, giáo sư học sâu biết rộng, một chủ đề có thể nói lan sang hàng chục hướng khác nhau. Ông nói rất vui vẻ, những người bên dưới cũng nghe say sưa ngon lành, điều tệ hại duy nhất là môn học này phải thi, không chỉ dừng lại ở việc nghe cho vui. Cứ mỗi một phút, giáo sư có thể đưa ra sáu mươi điểm mù kiến

thức của Lương Sảng, khi cô còn đang tìm kiếm ý nghĩa của Tam Vị Nhất Thể, giáo sư đã nói từ Trang Tử giảng đến Zoroaster*.

* Tam Vị Nhất Thể: là một giáo lý trung tâm trong Kitô giáo, khẳng định Thiên Chúa là một bản thể duy nhất nhưng đồng thời tồn tại ba ngôi vị riêng biệt và đồng đẳng: Cha, Con (Chúa Giêsu Kitô) và Thánh Thần.

Trang Tử: một nhà Triết gia và tác gia Đạo giáo người Trung

Zoroaster: một nhà tiên tri và Triết gia Ba Tư cổ đại

Giáo sư lớn tuổi và uy tín, không có powerpoint trình bày mà cầm sách giảng trực tiếp, tất cả các kiến

thức đều rất cổ xưa. Lương Sảng ngồi bên dưới, nhanh chóng bút ký. Cô không có thời gian để tìm kiếm các điểm chính theo thời gian thực, chỉ có thể tô đậm để làm dấu những chỗ cô không hiểu.

Mới chưa đến nửa tiết học, Lương Sảng đã cảm thấy như cả thể chất và tinh thần của mình đều đang chạy một cuộc đua marathon.

Lúc này, cửa sau khẽ khàng mở ra, Bùi Tuyết Châu rón rén và nhanh chóng bước vào, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Lương Sảng khẽ rung động, nhưng không quay đầu.

Bùi Tuyết Châu mở laptop của mình, khẽ nói: "Cảm ơn em đã giữ chỗ."

Đầu ngón tay Lương Sảng dừng lại trong ba giây, rất muốn cãi lại rằng không có giữ chỗ cho anh, nhưng khi nói ra miệng lại thành: "Không có gì."

Bùi Tuyết Châu nhìn lướt màn hình của cô, Lương Sảng đối diện với ánh mắt anh ấy thông qua lớp kính. Bùi Tuyết Châu muốn nói gì đó rồi lại thôi, dời mắt đi chỗ khác. Lương Sảng tiếp tục ghi chép, như một người ghi chép tốc ký chuyên nghiệp. Bùi Tuyết Châu mở tài liệu, lại liếc mắt nhìn sang, Lương Sảng không thể giả vờ như không thấy, bèn nhìn anh ấy với ánh mắt nghi ngờ.

Bùi Tuyết Châu nói bóng gió: "Em tô đậm hết toàn bộ, không cấn mắt à? Nên đánh dấu ít thôi để dễ nhìn hơn."

Lương Sảng: "..."

Học phần này, Lương Sảng tạm gác lại sự mê luyến đơn phương dành cho Bùi Tuyết Châu, hạ giọng nói với vẻ căm phẫn: "Không phải tô đậm, đây là những điểm mù tri thức mà em cần tra cứu."

Nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm, đã nói sự thật rồi, Bùi Tuyết Châu có thể coi thường cô thế nào cũng được. Môn học này cô đang ấp ủ ý định bỏ, nếu không có lẽ sẽ thi trượt rất thảm hại. Học tập là trên hết, những thứ lộn xộn khác đều xếp sau.

Bùi Tuyết Châu nhận ra, cúi xuống vùi mặt vào cánh tay, có vẻ như đang cười. Lương Sảng liếc nhìn anh, mặt không cảm xúc, tô đậm và bôi đỏ thêm một danh từ khác.

Bùi Tuyết Châu nhắn tin cho cô: [Em đã đọc phần giới thiệu của Giáo sư Thẩm chưa?]

Lương Sảng gõ chữ rất nhanh: [Chưa.]

Âm thanh bàn phím truyền tải trọn vẹn sự tức giận của cô.

Bùi Tuyết Châu gửi cho cô hai tài liệu: [Sách do chính Giáo sư Thẩm biên soạn, giải thích rất rõ các nguyên tắc cơ bản. Môn tự chọn này sẽ phát triển theo một trong những chủ đề đó.]

Lương Sảng thông qua mắt kính, nhìn chằm chằm Bùi Tuyết Châu một lúc rồi gửi biểu tượng cảm xúc chắp tay cảm ơn. Ngoài thứ đó ra, cô không biết phải nói gì.

Bùi Tuyết Châu rất duyên, đối xử với mọi người rất lịch thiệp, nhưng trong sự gần gũi của anh lại có sự xa cách, Lương Sảng tự nhiên nhận ra được điều đó. Cô rất biết điều nên giữ ranh giới ở mức độ bạn học.

Không bao giờ chủ động bước ra bước đầu tiên, đó là quy tắc an toàn mà Lương Sảng trẻ tuổi áp dụng để đối mặt với thế giới.

Bùi Tuyết Châu tham gia nhiều hoạt động câu lạc bộ và thực hành ngoại khóa, thường xuyên đến muộn, Lương Sảng liền gửi cho anh ấy ghi chép đã chỉnh sửa, trở thành sự ngầm ăn ý giữa hai người. Sau một tuần nghe giảng thử, cuối cùng cô cũng không rút bỏ môn học này, mỗi tuần vẫn đều đặn ôm máy tính đến ghi chép. Chỉ là không muốn ai biết lý do cô chọn môn học hoàn toàn không liên quan này là vì Bùi Tuyết Châu.

Nếu một thứ gì đó có thể không đạt được, thì ngay cả những ý tưởng mơ hồ cũng không nên nói ra. Hối tiếc đặt trong lòng tự có giá trị quý giá của nó, nói ra chỉ sợ sẽ kéo theo sự thương hại của người khác.

Kết thúc hồi tưởng, thời gian quay trở lại thời kỳ thực tập của cô.

Vừa đến một môi trường mới, dần dần có một số bạn học cũ đến kết bạn, kéo nhau vào nhóm. Trong một hệ thống lớn, ai cũng muốn tìm kiếm một số phe phái nhỏ thuộc về mình, đặc biệt là giữa các bộ phận khác nhau càng nhiệt tình xây dựng mối quan hệ. Trong các mối quan hệ xã hội, chân lý "kết giao xa, tấn công gần" này luôn luôn đúng đắn.

Lương Sảng nghe được một số tin đồn nhỏ về thăng tiến trong bữa tiệc liên hoan của các bạn học, bao gồm nhân vật chính cùng với một số lãnh đạo cấp thấp mà cô đã gặp. Ý chính của tin đồn là họ thăng tiến nhờ hút máu của những người dưới trướng. Mọi người trên bàn đều than vãn rằng để có một tương lai tốt đẹp, ngoài việc dựa vào chính mình, còn phải gặp được một cấp trên nhân từ. Cô lặng lẽ lắng nghe, không thể đối chiếu những người trong tin đồn với những người cô đã gặp. Nhìn thấy là một kiểu, trong tin đồn lại là kiểu khác.

Cô biết mọi chuyện bắt đầu trở nên khác biệt. Hợp tác nhóm trong trường học thường kết thúc vào cuối kỳ, không phải ai cũng chăm chăm đến điểm số, có người không quan tâm đến điều đó. Mặc dù hầu hết các quá trình hợp tác đều không thể tránh khỏi sự khập khiễng, nhưng mâu thuẫn chưa tính là quá gay gắt.

Còn trong công việc thì khác, nó là dài hạn và không thể trốn tránh, mỗi người đều có mục tiêu rõ ràng, giữa chừng sẽ có những mâu thuẫn lợi ích. Bản thân công việc là một phần trong cuộc sống công sở nhưng không phải là điều duy nhất cần tập trung.

Toàn bộ bầu không khí đều như vậy, đề cao việc thăng tiến. Ngoài việc làm tốt công việc, còn có rất nhiều bài học về mối quan hệ giữa người với người cần phải rèn luyện. Lương Sảng chỉ nghe người khác nói đến cũng đã thấy da đầu ngứa ran.

Có một cô gái nghe được một lúc thì rất bực bội: "Thật vô nghĩa. Phải mất vài năm để được chuyển chính thức và thăng tiến, mỗi ngày đều phải ngấm ngầm mưu tính như thế thì còn gì để sống?"

Lương Sảng quay sang mỉm cười với cô gái, nhẹ nhàng chạm cốc với cô ấy. Khoảng hai tuần sau khi nói điều này, cô gái đó đã nghỉ việc. Lương Sảng thấy bài đăng của cô ấy trên vòng bạn bè, cô ấy đã đến vùng quê làm công việc tình nguyện, da đen rám nắng, mặt mộc, mang một đôi giày bata vải đã trải qua bể dâu nhưng cười rất vui.

Lương Sảng có hơi ao ước được một phần vui vẻ, tự tại như thế, nhưng cô lại rất rõ ràng, đó là con đường mà cô không bao giờ muốn đi. Sau khi được chuyển lên chính thức, tiền lương phong phú, nhất là giữa làn sóng ngôn luận xôn xao vì tốt nghiệp khó tìm việc làm, cô cần một tương lai như thế.

Có một số người trong quá trình này học được hút thuốc, uống rượu, còn Lương Sảng dùng phần lớn thời gian rảnh ít ỏi để kiếm thêm từ dịch thuật. Đấy mới là khởi nguồn cảm giác an toàn cho cô.

Bản thân Lương Sảng không tiêu xài nhiều, nhưng gia đình cô lại gặp phải vấn đề giải tỏa nhà cửa. Gia đình cô chỉ có duy nhất một căn nhà, và số tiền đền bù giải phóng mặt bằng ở địa phương rất khó để mua được một căn nhà mới với đầy đủ tiện nghi. Nếu muốn đổi nhà mới, họ sẽ phải bù thêm tiền, mà số tiền tiết kiệm của gia đình không đủ, dù có vay mượn thêm cũng không đủ.

Sau khi nhận được lương tháng thực tập đầu tiên, Lương Sảng đã gom góp cùng với số tiền tiết kiệm từ công việc làm thêm bán thời gian để đưa cho mẹ Lâm Thúy, tổng cộng hai mươi nghìn tệ. Bà Lâm Thúy cảm thấy ngại và liên tục dặn dò con gái "đừng bạc đãi mình".

Lương Sảng vừa xót xa vừa vui vẻ nói: "Không sao đâu mẹ, phúc lợi của công ty con rất tốt, không cần phải đi ăn ngoài nữa."

Rất nhiều chuyện cô đều hiểu, bà Lâm Thúy muốn con gái có cuộc sống dư dả hơn nhưng số tiền kiếm được cũng chỉ có hạn. Trước đây, Lương Sảng từng có ý định đi du học để đào tạo sâu, mục tiêu là một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài.

Lúc đó, Bùi Tuyết Châu trên cô một khóa sắp tốt nghiệp, bản thân cô cũng lên đến năm ba, bắt đầu đối mặt với những lựa chọn mới. Cô chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ yêu cầu nào với gia đình, chỉ duy nhất một lần, vì cảm thấy xấu hổ nên cô đã đề cập đến việc muốn đi du học.

Tất nhiên, thời gian trôi qua, Lương Sảng đã hối hận về lời đề nghị đó. Khi đó cô còn trẻ, chưa hiểu rõ bản thân và thế giới, chứng kiến nhiều người xung quanh coi du học là một phần thiết yếu trong cuộc sống, cô cũng bị lung lay và nghĩ rằng mình cần phải có trải nghiệm đó. Trong mắt một Lương Sảng trẻ tuổi, việc đi ra ngoài mở rộng tầm nhìn không có gì sai, và việc muốn học thêm cũng không có gì sai.

Ba cô, ông Lương, hỏi thẳng cần bao nhiêu tiền, rồi nói rằng gia đình không đủ khả năng chi trả. Khi nói điều này, ông thậm chí còn có chút nóng giận vì bị bóc trần sự bất lực của bản thân. Bà Lâm Thúy khôn khéo hơn khi đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề, hỏi con gái cần đi du học bao lâu và chi phí sẽ là bao nhiêu. Tính ra, đây là một khoản tiền không nhỏ.

"Vậy sau khi đi du học, nó sẽ có lợi cho việc xin việc của con chứ?" Bà hỏi xong lại như sợ con gái hiểu lầm điều gì, "Cũng không hẳn như kinh doanh phải kiếm được tiền lời mới thôi, chủ yếu là con tự quyết định. Nếu con cảm thấy cần thiết, chúng ta sẽ bán nhà để cho con đi."

Câu nói đó khiến Lương Sảng nghẹn ngào. Gia đình chỉ có duy nhất một căn nhà, nếu bán đi thì cả nhà sẽ ở đâu? Theo quan niệm "ấm chỗ ngại dời", trừ trường hợp gia đình không thể vượt qua được, việc bán nhà là điều không nên làm, đấy có thể được coi là biến cố lớn thứ hai sau tính mạng.

Lương Sảng hiểu rõ ràng rằng việc nuôi dạy con cái mang tính đầu tư nhất định. Cô không nghi ngờ ông Lương và bà Lâm Thúy thực sự yêu thương mình, cũng không nghi ngờ rằng họ không muốn cô đi theo con đường du học. Nói rằng họ chỉ vì tiền mà ngăn cản cô là nói quá, nhưng nói rằng họ không an tâm về tương lai của cô có lẽ đúng đến bảy phần. Ba mẹ mong muốn cô có một cuộc sống ổn định và phát triển đúng đắn, bất kỳ khoản đầu tư nào mang tính rủi ro đối với gia đình có mức độ chấp nhận dung sai cực thấp này đều có thể là nguyên nhân dẫn đến một cơn bão táp.

Lương Sảng suy nghĩ kỹ cũng thấy bản thân có chút vấn đề. Tại sao cô nhất định phải vào trường đó? Cô đang có những ham muốn không phù hợp với hoàn cảnh của mình. Không chỉ là trường danh tiếng, mà còn là trường danh tiếng có sự hiện diện của Bùi Tuyết Châu. Cây cầu đó là nơi ông bà nội của Bùi Tuyết Châu định tình, ba mẹ anh ấy cũng từng học ở ngôi trường này, vì vậy Bùi Tuyết Châu rất chấp niệm với nơi đó.

Khi Bùi Tuyết Châu kể những điều này với cô, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc kỳ lạ: "Em cũng đã nộp hồ sơ, đã vào vòng phỏng vấn thứ hai."

Lúc đó, Bùi Tuyết Châu mỉm cười và nói rằng chờ cô đến chèo thuyền cùng anh ấy trên hồ, và anh ấy cũng có thể kể cho cô nghe về lịch sử và giai thoại của tất cả các công trình kiến trúc bên bờ sông. Lương Sảng được khơi gợi một số hy vọng, khi đó, cô cảm thấy mọi thứ đều có thể xảy ra.

Nhưng khi rời xa Bùi Tuyết Châu, cô lại rất rõ ràng về thế giới mình đang sống.

Lương Sảng thức trắng cả đêm, cô dùng một đêm không ngủ để đưa ra quyết định cho bản thân. Cô đã bỏ vòng phỏng vấn thứ hai và tham gia phỏng vấn thực tập tại công ty hiện tại. Sau khi nhận được lời đề nghị thực tập, cô đã nói tin này với mẹ Lâm Thúy. Đây là một công ty lớn, uy tín hàng đầu trong ngành, điều này khiến bà Lâm Thúy rất vui mừng và nói rằng: "Sảng Sảng, con là niềm tự hào của chúng ta, sao con lại nghĩ thông không đi du học nữa?"

Lương Sảng nói: "Con thích tiền hơn."

Bà Lâm Thúy cười mắng cô là một kẻ si mê tiền bạc.

Lương Sảng cũng cười: "Chắc vậy, kẻ mê tiền chính là con."



-Grey -