Chương 4: Cô đã từng chờ đợi Bùi Tuyết Châu

Trong thời gian thực tập tại công ty lớn, Lương Sảng quen biết một người thuộc phòng kế hoạch bên cạnh, tên Linda.

Mỗi ngày ở đây đều có áp lực rất lớn, nhưng các đồng nghiệp đều là những nhân tài ẩn mình. Việc được mở rộng tầm nhìn và chứng kiến thế giới rộng lớn hơn là một trong những lý do khiến Lương Sảng quyết định ở lại.

Linda hơi béo, trông khác xa hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp trên thẻ nhân viên. Một lần, khi Lương Sảng đi nhà ăn mua cơm giúp mọi người, thấy Linda vẫn đang làm thêm giờ ở bàn bên cạnh nên đã mua một phần cơm giúp chị ấy. Từ đó, họ bắt đầu quen thân.

Sau này, khi nghe người khác kể về những trường hợp Linda đã thực hiện ở công ty trước đây, Lương Sảng nhớ lại sự kiện đình đám từng làm mưa làm gió trên mạng xã hội mà không khỏi nhìn Linda với ánh mắt ngưỡng mộ.

Linda đã mời Lương Sảng đi uống cà phê vài lần để đáp lại, Lương Sảng tinh tế nhận ra rằng họ có chung sở thích, và trong lòng đã dán cho Linda một nhãn "đáng tin cậy", chủ động kết bạn với chị ấy.

Linda hỏi Lương Sảng đã thích nghi với công ty như thế nào, Lương Sảng nói rằng mọi thứ đều ổn, cô có thể học được rất nhiều điều và biết rằng ở đây có thể kiếm được nhiều tiền. Linda cười xùy một tiếng: "Trông em kìa, chỉ có chút tiến thủ như thế... Mà đúng thật là sau khi đến đây, chị chưa bao giờ đối xử tệ bạc với bản thân về mặt vật chất."

"Như là mua túi ạ?"

"Mua thoải mái." Linda nói, "Muốn mua gì thì mua, không thích thì đổi. Tuần trước, chị đã xem trang web khuyến mãi với chủ đề màu đỏ suốt cả tuần, xem đến phát ngán, về nhà vứt hết đồ trang trí nội thất và đổi sang màu xanh lá cây."

Lương Sảng có chút xót xa, nhưng cũng có chút ghen tị, cười nói: "Vậy chắc chắn chị không mua quỹ hỗ trợ tài chính."

Linda bật cười lớn, rồi tiến đến gần tai Lương Sảng và nói nhỏ. Trên người chị ấy tỏa ra mùi nước hoa dễ chịu, hòa quyện với hơi ấm cơ thể càng thêm dịu dàng: "Nhưng chị đã ba ngày không về nhà ngủ rồi."

Lương Sảng mở to mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Cả hai nhấp một ngụm thức uống, bầu không khí im lặng bao trùm. Từ vị trí trên cao này, họ có thể ngắm nhìn dãy núi xa xa. Bỗng nhiên Linda hỏi: "Em thích đi du lịch chứ?"

Lương Sảng không nói gì, nhìn chị ấy bằng ánh mắt "sao cũng được".

Linda tiếp tục: "Chị có đầu tư vào một công ty du lịch nhỏ."

"Có thể coi là nghề phụ không?"

"Không hẳn." Linda nở nụ cười giảo hoạt, có cả nét ranh mãnh vốn có trong tưởng tượng của Lương Sảng về chị.

Linda nói: "Không muốn làm nữa, haha, chuẩn bị từ đây về sau sẽ dẫn mọi người đi du lịch khắp nơi. Nhưng em đừng kể lại với đồng nghiệp đấy nhé."

"Tại sao ạ?" Lương Sảng hỏi một cách nghiêm túc.

Linda mυ"ŧ mạnh ống hút, biểu cảm tựa như một thiếu nữ: "Từ đây về sau, chị sẽ không còn làm được dự án nào ra hồn."

Lương Sảng hít một hơi thật sâu, muốn hỏi thêm nhưng Linda đã nở một nụ cười tinh nghịch: "Mau quay lại làm việc đi, chúng ta còn phải tranh thủ về trước 11 giờ."

Người hướng dẫn của Lương Sảng đã bận rộn với dự án khác, anh ta phải họp liên tục ba buổi chiều liền, Lương Sảng không dám làm phiền. Cô cố gắng hoàn thành mọi việc mà mình có thể nghĩ ra trước, để giảm thiểu việc gây phiền toái cho người hướng dẫn.

Buổi tối, Lương Sảng gặp Tiền Xuyên ở nhà ăn, bên cạnh anh ta còn có một vài đồng nghiệp nam. Tiền Xuyên như nhớ lại bộ dạng sợ hãi của cô khi về nhà muộn lần trước, ậm ừ hồi lâu mới buột miệng hỏi: "Dạo này cô cũng tăng ca à? Hay là, hay là về chung với tôi nhé."

Những người đàn ông bên cạnh đều trêu chọc, Tiền Xuyên lập tức xấu hổ.

Lương Sảng cũng có chút bối rối, nhưng trong lòng cô lại không hề có ý định gì, thậm chí còn tỏ ra thản nhiên hơn anh ta, trực tiếp hỏi: "Vậy khi nào anh tan làm?"

Tiền Xuyên im lặng một lúc: "Gần đây là một giờ rưỡi."

Lương Sảng bật cười, dọn dẹp đĩa của mình và đứng dậy: "Không được, chờ không nổi, hẹn khi nào có duyên thì gặp lại."

Tiền Xuyên bất lực vẫy tay với cô, còn không quên lèm bèm: "Là do các cô tan làm sớm đấy."

Sau khi thích nghi với môi trường, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, không phải vì mức độ an toàn ở đây đột nhiên được nâng cao mà là vì sự bực bội khi tan làm quá muộn có thể nhân đôi sự căm phẫn của một người.

Cô cũng không muốn chờ đợi ai đó, cảm giác phải nhượng bộ để cân đối hai tiết tấu khác nhau khiến cô không thích.

Trước đây... cô đã từng đợi chờ Bùi Tuyết Châu.

Mối quan hệ của Lương Sảng và Bùi Tuyết Châu tiến xa thêm một bước là vào học kỳ hai năm thứ hai đại học, trợ giảng đã tốt bụng phân chia phạm vi ôn tập cho họ. Mặc dù phạm vi này tương đương với việc "học hết", nhưng dù sao... cũng là một giới hạn.

Trợ giảng cũng nói chuyện rất nhanh, Lương Sảng mang theo bút ghi âm đến, học kỳ hai của cô bận rộn như chó điên, không có thời gian để sắp xếp lại bản ghi âm thành văn bản, ngay cả khi đối phương là Bùi Tuyết Châu cũng không đủ để cô trích ra một phần thời gian. Vì vậy, cô đã gửi nguyên tệp âm thanh cho Bùi Tuyết Châu và bảo anh ấy tự ôn trọng tâm.

Bùi Tuyết Châu nhanh chóng nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, Lương Sảng nói ở phòng học.

Bùi Tuyết Châu hỏi: "Em vội đi không? Nếu không vội thì đợi anh thêm chút nữa, hoạt động kết thúc rồi anh qua tìm em."

Lương Sảng hơi động lòng, nhắn trả một chữ "Ừm?"

Bùi Tuyết Châu không trả lời lại.

Đợi mãi mà không thấy, Lương Sảng bắt đầu cảm thấy đói, nhưng không biết Bùi Tuyết Châu sẽ đến lúc nào. Cuộc trò chuyện đã kết thúc khi cô đặt câu hỏi, thật không dễ dàng để gửi thêm tin nhắn khác. Vì vậy, cô quyết định ở lại lớp học ôn tập. Lớp học đã hết giờ, người đi kẻ đến, sau vài đợt chỉ còn lại rải rác vài người.

Lương Sảng nhận ra rằng đã rất muộn nhưng Bùi Tuyết Châu vẫn không trả lời tin nhắn của cô, nếu cô truy hỏi ngay từ đầu thì sẽ hợp lý hơn, bây giờ hỏi lại có vẻ hơi ngớ ngẩn. Cô dứt khoát không hỏi nữa, coi như là mình chủ động chăm chỉ một lần, cặm cụi học đến khi lớp học đóng cửa. Khi nhân viên bảo vệ đến khóa cửa đuổi người, Lương Sảng bình tĩnh gập máy tính lại và cất sách vở.

Ừm, Bùi Tuyết Châu...

Cô đối với Bùi Tuyết Châu chỉ là chút ý nghĩ không chính đáng, không đến mức là khao khát. Khao khát cần có sự tự tin, mà Lương Sảng tự nhận mình chưa bao giờ có thứ đó. Chỉ cần có một chút giao tiếp cũng khiến cô vui vẻ, nếu vẫn có thể tiếp tục giao thiệp thì vui. Còn nếu không, cô cũng sẽ không để bản thân khó chịu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ xuất hiện một người đặc biệt nào đó, cũng không mong đợi cuộc đời sẽ có những nhánh rẽ kỳ lạ nào. Vốn dĩ ban đầu chỉ là bạn cùng lớp thôi.

Ai cũng có ước mơ hái sao, nhưng trước khi hái sao, hãy nhìn xem bản thân mình cao bao nhiêu đã.

Lương Sảng bước ra khỏi lớp học, ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng những cây hoa anh đào trong khuôn viên trường, cô hít một hơi thật sâu bầu không khí se lạnh. Bỗng thấy ở xa có một bóng người chạy về phía tòa nhà giảng đường, bóng dáng từng chút một hiện rõ dưới tán cây hoa anh đào. Hôm nay Bùi Tuyết Châu đón khách quý tham dự hoạt động, trang phục của anh ấy được chỉnh chu kỹ lưỡng, trông rất có tinh thần. Lương Sảng đứng im không nhúc nhích.

Bùi Tuyết Châu vội vàng chạy tới: "Quên sạc điện thoại nên không liên lạc lại được với em."

Cổ họng Lương Sảng ngứa ran, không nói nên lời. Bùi Tuyết Châu lại hỏi: "Em đã đợi anh suốt à?"

Lương Sảng theo bản năng lắc đầu: "Không, em đang tự học."

Bùi Tuyết Châu đưa tay ra, Lương Sảng muốn né nhưng không né được, anh ấy gỡ cánh hoa trên đầu Lương Sảng: "Có vẻ như chỉ lưu WeChat thôi không đủ, anh phải ghi nhớ số điện thoại của em."

Lương Sảng vẫn còn choáng váng cho đến khi đi cùng Bùi Tuyết Châu đến tiệm sách nhỏ bên ngoài trường, cô chỉ nhớ mình đã mơ hồ thuật lại cho anh những điểm chính mà trợ giảng đã dặn. Có lẽ cô nói không hay, nhưng Bùi Tuyết Châu vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa. Anh ấy hỏi cô đã nghĩ ra ý tưởng cho bài tập nhỏ giữa kỳ chưa, Lương Sảng nói khái quát ý tưởng của mình, Bùi Tuyết Châu đã đưa ra các khuyến nghị tối ưu hóa cho đề tài cô.

Chuyện này đã xảy ra khá lâu rồi, cô nhớ cuối cùng là Bùi Tuyết Châu bảo cô ghi số điện thoại lại. Bùi Tuyết Châu nhìn chằm chằm vào dãy số trên giấy, đọc lẩm bẩm hai lần, sau đó đọc to ra.

"177****4283." Bùi Tuyết Châu nghiêng đầu cười với cô.

"Lần sau điện thoại hết pin anh sẽ nhớ gọi điện cho em, không để em đợi uổng công."

-

Lương Sảng vùi đầu vào chăn, ép buộc bản thân ngừng hồi tưởng.

Đó đã là chuyện cũ đã qua, kết thúc cùng với học kỳ hai năm thứ hai đại học.

Sau này, cô không còn làm chuyện đợi chờ vô ích nữa, thậm chí cô không còn muốn đợi chờ bất cứ điều gì.



- Grey -