Chương 6: Hoa sơn chi trắng

Cô không biết tại sao mình lại luôn nghĩ về Bùi Tuyết Châu, rõ ràng đều đã là quá khứ, cũng sẽ không còn khả năng. Có lẽ là vì thực tế quá tẻ nhạt, hoặc có lẽ vì khoảng thời gian mùa hè năm thứ hai đại học, dù sao cũng đã để lại trong lòng cô một điều gì đó khác biệt.

Giữa cô và Bùi Tuyết Châu từng có một tình cảm sáng ngời. Trong bài thuyết trình nhóm môn học tự chọn, Bùi Tuyết Châu không ngoài dự đoán cùng nhóm với cô, hai người còn hợp tác với một nam sinh và một nữ sinh ngành triết học.

Sau này, Lương Sảng mới biết đây là hai sinh viên duy nhất của ngành triết học trong khóa đợt đó, vì vậy ánh nhìn của cô đối với hai người họ không khỏi trở nên trang trọng. Lương Sảng tự biết về chuyên môn đều không bằng họ, cam tâm tình nguyện nhận lấy những công việc vất vả. Nhưng hai vị "đại thần" ngành triết học chỉ có một yêu cầu, họ sợ giao tiếp xã hội, cần một trong hai người lên thuyết trình. Việc thuyết trình này, tất nhiên nên giao cho Bùi Tuyết Châu, không ai phù hợp hơn anh ấy. Nhưng Bùi Tuyết Châu lại nói không được, muốn Lương Sảng lên thay.

"Trên diễn đàn, có một số anh chị học khóa trước chia sẻ lại, nói quy tắc ngầm của môn này là thuyết trình không được đọc giấy. Anh không có thời gian học thuộc bản thảo, dễ xảy ra sơ sót." Lời nói của anh ấy có lý, sau khi nói xong cả ba cùng nhìn sang Lương Sảng.

Lòng Lương Sảng run rẩy. Bùi Tuyết Châu nhìn cô, khiến trong lòng cô dâng lên một kiểu kích động, nhưng sự nhát gan của cô cũng không phải là giả, cô đấu tranh nội tâm một lúc mới nói: "Em sẽ thử chút."

Bùi Tuyết Châu khích lệ cười: "Đừng chỉ thử một chút, nhóm chúng ta có hai đại thần triết học rồi, tất nhiên phải đạt điểm A."

Ánh mắt của anh ấy quá thuyết phục, Lương Sảng bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Hai vị "đại thần" triết học viết bản thảo rất nhanh, Lương Sảng nhận được bài sau đó lại nhíu mày. Cô biết bài viết này dù về ý tưởng hay lập luận đều cao hơn hẳn phần lớn học sinh trong lớp, chỉ có một điểm không tốt, chính là bản thân Lương Sảng đọc không quá lưu loát.

Lương Sảng gian nan học thuộc bản thảo nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu. Hai vị "đại thần" triết học tư duy rõ ràng, bài thuyết trình này sau khi xuất hiện đã áp đảo mọi người về chuyên môn và logic, nhưng Lương Sảng là một người phàm tục, bản thân cũng không tạo nên được bài viết này.

Một ngày trước buổi thuyết trình, Bùi Tuyết Châu hỏi Lương Sảng đã chuẩn bị thế nào. Lương Sảng thành thật trả lời: "Không ổn lắm, bản thảo này không phải do em viết."

Bùi Tuyết Châu gọi cô ra: "Em đọc thử cho anh nghe."

Lương Sảng cảm thấy xấu hổ, cả người toát lên sự kháng cự: "Không, không cần đâu, anh cho em thêm chút thời gian nữa."

"Đọc không được, vậy đọc nhẩm thì sao?" Cô cố gắng che giấu điểm yếu của mình, nhưng Bùi Tuyết Châu lại muốn xem cho ra nhẽ. Lương Sảng thậm chí còn cảm thấy hơi tức giận, buông tiếng thở dài tự trách bản thân: "Bùi Tuyết Châu, em thực sự không làm được."

Bùi Tuyết Châu nhìn cô một lúc không nói gì, sau đó cầm lấy bản thảo và đọc kỹ một lần. Mặt trời sắp lặn, trong lớp học vẫn chưa bật đèn. Anh ấy chăm chú nhìn bản thảo với vẻ đẹp như một vị thần. Một lúc sau, Bùi Tuyết Châu đặt bản thảo xuống, nhìn thẳng vào cô, khí thế bức người: "Nói xem, vấn đề của em ở đâu."

Lương Sảng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đành phải đối diện với ánh mắt của anh ấy, nghẹn nín thốt ra hai chữ: "Em sợ."

Bùi Tuyết Châu suýt bật cười, nhanh chóng nghiêm mặt lại: "Đây không phải là lý do, mà là biểu hiện."

Lương Sảng cũng nghiêm túc lên sau khi thấy vẻ mặt của anh, cô sắp xếp lại dòng suy nghĩ: "Em nghĩ thế này, bài viết là của người khác đưa cho nên em đọc lên rất gượng gạo, nếu là họ tự nói có thể rất chuyên nghiệp. Còn em thì không có kiến thức nền, nhiều thuật ngữ chuyên ngành cũng không hiểu rõ, càng không có sức thuyết phục. Cảm giác như đang cầm kịch bản của người khác để diễn xuất, ít nhiều sẽ cảm thấy thiếu tự tin. Ngoài ra, em thấy trong bảng đánh giá do trợ lý giảng viên phát, có một mục là đánh giá bầu không khí thuyết trình trên lớp, em lo lắng phần lớn mọi người nghe xong sẽ chấm hỏi đầy đầu giống em, như vậy có phải rất xấu hổ không?"

Bùi Tuyết Châu im lặng nghe hết, quả quyết nói: "Vậy thì sửa thôi."

"Vâng? Nhưng... đây là bản thảo do hai người họ viết ra mà."

Bùi Tuyết Châu nhìn đồng hồ, đứng dậy, nhìn xuống Lương Sảng: "Em biết tại sao là thuyết trình theo nhóm chứ không phải nộp bài luận theo nhóm không? Giáo sư Thẩm coi trọng chuyên môn, nhưng không ai trong chúng ta có thể dùng chuyên môn để thuyết phục ông ấy, những gì chúng ta cho là cao thâm chỉ là trò trẻ con trong mắt ông ấy."

Nói đến đây, Bùi Tuyết Châu lại cười một cái, nói: "Các nhà triết học Hy Lạp cổ đại thường là diễn giả, tư tưởng của họ được truyền bá thông qua cách diễn đạt hiệu quả. Giáo sư Thẩm không cổ hủ như vậy, mục đích của ông ấy không phải là để sinh viên viết những thứ người khác không hiểu, mà mong muốn những người tham gia lớp học của ông ấy có thể thực sự thu hoạch được điều gì đó. Ông ấy đã nhiều lần bày tỏ trong sách của mình rằng ông ấy không muốn sinh viên học khóa của mình xong, lại học thành cách nói những điều mà người khác không hiểu, điều ông mong muốn là có một bầu không khí thảo luận sôi nổi."

Lương Sảng tiếp thu ý kiến: "Vâng, em sẽ về sửa bài, sửa xong sẽ gửi cho nhóm."

"Ừm, em cũng nên gửi lý do của mình, họ sẽ bị thuyết phục."

Bùi Tuyết Châu nói thêm: "Thời gian không còn nhiều, tối mai sẽ thuyết trình, em có tự tin không?"

Lương Sảng nhìn anh ấy, nhỏ giọng nhưng kiên định: "Có."

Bùi Tuyết Châu mỉm cười với cô rồi rời đi. Lương Sảng cảm thấy "xông pha trận chiến vì hồng nhan" cũng chỉ đến mức đó thôi.

Lương Sảng sửa bài đến hơn 10 giờ tối, cô sửa xong thì tự đọc lại hai lần, cảm thấy tự tin hơn một chút. Cô điều chỉnh bố cục, gửi cho Bùi Tuyết Châu. Một lúc sau, đối phương trả lời: "Bài viết có vẻ ổn rồi, em định học thuộc khi nào?"

Lương Sảng: "Tối nay, học thuộc xong em mới ngủ."

Bùi Tuyết Châu gửi cho cô một vị trí: "Qua đây."

Lương Sảng: "?"

Bùi Tuyết Châu: "Em định học bài ở ký túc xá à?"

Lương Sảng nghĩ lại thấy cũng đúng, ký túc xá không phải là nơi tốt để học thuộc bài. Cô nhanh chóng gõ chữ trả lời: "Em sẽ đến chỗ anh."

Bùi Tuyết Châu là khách quen ở quán cà phê sách này, anh ấy giữ chỗ cho mình một băng ghế dài, không phải là phòng riêng mà chỉ được ngăn cách bằng rèm tre, khá có phong cách.

Bùi Tuyết Châu nhìn thấy cô đến, ngước mắt lên, rồi lại dời ánh mắt về máy tính của mình: "Anh đang làm việc, em học thuộc xong rồi thì gọi anh đến nghe."

"Được."

Lương Sảng ngồi đối diện Bùi Tuyết Châu, từ từ bình ổn nhịp tim của mình. Cô đã căng thẳng cả ngày, đến mức cảm giác căng thẳng này đã trở nên tê liệt, thứ còn lại chỉ là sự phấn khích. Từng dòng chữ lướt qua trước mắt cô, Lương Sảng đeo kính, nhớ lại cảm giác học tập hiệu quả nhất khi đọc sách. Cô bắt đầu "xây nhà" trong đầu mình - trước tiên là cấu trúc, logic; tiếp theo là lập luận và phân tích chi tiết; cuối cùng là từ ngữ và cách diễn đạt, lấp đầy từng chút một...

Lương Sảng nhẹ nhàng đặt bài thuyết trình lên bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn Bùi Tuyết Châu: "Em đã học thuộc rồi."

"Hả?" Bùi Tuyết Châu thể hiện sự ngạc nhiên rõ ràng.

Lương Sảng mỉm cười, giọng điệu đầy ẩn ý: "Anh muốn nghe em đọc nhỏ ở đây, hay… Chúng ta tìm một phòng học, anh nghe em thuyết trình trước?"

Rõ ràng trong mắt Bùi Tuyết Châu có chút không thể tin được, dứt khoát gập máy tính của mình lại: "Đi, đi tìm phòng học."

Lương Sảng thực sự đã bật cười khi Bùi Tuyết Châu nhìn cô như vậy, cô cảm thấy mình rất nhẹ tênh như một đám mây biết bay, cô chưa bao giờ cảm thấy mình tuyệt vời như vậy.

Tuy nhiên, họ không tìm thấy phòng học, hầu hết các phòng đã đóng cửa. Còn lại vài phòng không đóng cửa thì đã có người đang học thâu đêm suốt sáng.

Lương Sảng nói: "Hay là tìm một góc vắng nào đó, gọi là thuyết trình vĩ mô, ở đâu cũng không quan trọng."

"Không vấn đề gì." Bùi Tuyết Châu tìm bừa một chiếc ghế đá ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lương Sảng.

Lương Sảng hít thở sâu, trước khi bắt đầu, cô cười một tiếng: "Hoa sơn chi ở đây thơm quá."

Nói xong, cô bắt đầu bài thuyết trình của mình. Bùi Tuyết Châu là khán giả của cô, cô phải thể hiện ra mặt tốt nhất của mình. Bài viết đó như đã được khắc vào đầu cô, cô không chỉ có thể nhớ rõ từng chữ, mà còn biết cách diễn đạt sao cho đánh động vào lòng người.

Kết thúc, Bùi Tuyết Châu đứng dậy, vỗ tay nhẹ nhàng. Lương Sảng tạo dáng giơ "vạt váy không tồn tại" lên cúi chào anh.

Ánh mắt Bùi Tuyết Châu nhìn cô trở nên dịu dàng, Lương Sảng như thấy những vì sao lấp lánh trong mắt anh.

Ngày thuyết trình, cô trang điểm cho mình một lớp trang điểm nhẹ, che giấu đi một "Lương Sảng" thiếu tự tin. Tuy nhiên, khi thời gian lên bục ngày càng gần, cô vẫn có chút bồn chồn. Bùi Tuyết Châu lại đến muộn, cô không ngừng hít thở sâu để lấy lại cảm giác.

Bỗng một làn hương thanh mát thoảng qua, trước mặt cô xuất hiện một đóa hoa sơn chi.

Bùi Tuyết Châu nháy mắt với cô: "Một trong những mẹo nhỏ khi thuyết trình, hương thơm quen thuộc sẽ giúp thư giãn tinh thần, cũng dễ dàng ghi nhớ hơn."

Lương Sảng nhận lấy, bỏ vào túi áo trước ngực. Cô hất mái tóc vừa gội, không che giấu sự tự hào của mình: "Chờ em mang con A về!"

Bùi Tuyết Châu đáp lại bằng nụ cười.

Mỗi mảng miếng châm biếm của Lương Sảng đều đạt được hiệu quả bất ngờ, cách diễn đạt của cô càng ngày càng trôi chảy và cảm động lòng người. Tuy nhiên, trong lúc đó, cô không dám nhìn về hướng Bùi Tuyết Châu, sợ rằng đầu óc mình sẽ không nghe lời, rơi vào Bùi Tuyết Châu mà không chịu đi. Phải đến khi kết thúc cô mới dám liếc mắt nhìn đến chỗ anh ấy, Bùi Tuyết Châu từ xa giơ hai ngón tay cái tán thưởng, Lương Sảng chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Khi cô cúi chào, cô nghe thấy tiếng vỗ tay từ dưới bục.



- Grey -