Chương 9: Giữ khoảng cách

Vào công ty nhỏ này, Lương Sảng đã kiệt sức với khối lượng công việc vô định, cô hiểu rõ mình cần một người có kinh nghiệm hướng dẫn chứ không phải va vấp khắp nơi. Mặc dù "vấp ngã" là điều không thể tránh khỏi trên con đường đời, nhưng nếu những người đi trước đã vấp ngã nhiều lần mà mình vẫn lao đầu vào thì quả là không khôn ngoan.

Cô muốn tích lũy kinh nghiệm nhanh chóng trong giai đoạn này, chứ không muốn lãng phí thời gian vào việc thử lỗi nhiều lần. Đối với những người mới bắt đầu, một công ty không có nền tảng vững chắc đồng nghĩa với việc cả hai phải cùng gánh chịu phần vốn để thử, và hiển nhiên cô thì không gánh vác nổi. Trong thời gian làm việc từ xa, mọi thứ có vẻ rõ ràng khi nhận được nhiệm vụ, nhưng khi cô bắt đầu thực hiện công việc lại cảm thấy mơ hồ và lúng túng không biết làm gì.

Phần việc mới là viết một cuốn sách kinh doanh. Sếp nói với cô về ý tưởng của mình, vẽ ra một bức tranh tương lai đầy hùng hồn. "Hiểu chưa?"

Lương Sảng thận trọng nói: "Em hiểu đại khái rồi."

Sếp nói: "Được, vậy em viết đi, cuối tuần chúng ta mang cái này đi gặp nhà đầu tư."

Lương Sảng thực sự chưa bao giờ viết về chủ đề kinh doanh. Cô tìm kiếm một số mẫu sách kinh doanh trên mạng, tự mình tìm kiếm những dữ liệu còn thiếu. Bản kế hoạch của sếp khá đơn giản, để viết thành sách thì cần phải lấp thêm nhiều chi tiết. Cô gặp khó khăn trong việc thực hiện một chi tiết và không dám tự ý sáng tác, đi hỏi sếp xem anh ta nghĩ gì về vấn đề này, sếp nói với cô bằng giọng đùa cợt: "Sao vậy, đây là việc thực thi, đương nhiên người thực thi phải giải quyết."

Lương Sảng hơi sững sờ, sau đó về tự mình suy ngẫm.

Trên thế giới này, có một số "ý tưởng sáng tạo" thực sự là thiên tài, ví dụ như người đầu tiên nghĩ ra việc ép nước táo và dứa cùng nhau. Nhưng một số "ý tưởng sáng tạo" khác mà ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng không ai biết cách thực hiện, ví dụ như từ xưa đến nay ai cũng muốn bay, nhưng làm thế nào để bay? Đây chính là vấn đề của "thực thi".

Đương nhiên, Lương Sảng không cảm thấy ý tưởng của sếp có vấn đề gì. Anh ta nói rằng chỉ cần làm được bước 1, sau đó sẽ giao cho Lương Sảng bước 2, và cô có thể hoàn thành một cộng hai bằng ba. Nhưng vấn đề là bước 1 và bước 2 lấy đâu ra, và làm thế nào để gộp hai bước này lại với nhau thì sếp không nói. Đây mới là vấn đề. Sếp đã không giải quyết được cốt lõi của vấn đề, Lương Sảng nhất thời cũng không biết đây là hạn chế của anh ta hay là sự lĩnh ngộ của bản thân có giới hạn.

Kế hoạch cần hoàn thành gấp rút, không cho phép cô suy nghĩ nhiều. Lương Sảng tạm gác lại những phần mình chưa hiểu rõ, gác lại sự băn khoăn, tập trung hoàn thành xong dàn khung trước deadline.

Tiền Xuyên đã đặc biệt liên lạc với cô trước một ngày để xác nhận lại thời gian và địa điểm. Cuối tuần này, cô không thể trốn tránh việc đi ăn tối với anh ta được nữa.

Lương Sảng ngủ đến gần trưa mới dậy. Nghĩ đến việc phải ra ngoài gặp người khác vào ngày nghỉ, một cơn mệt mỏi ập đến. Nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình không được tươi tắn cho lắm, Lương Sảng nghĩ đến việc ở khu trung tâm đầy rẫy những thanh thiếu niên trẻ trung xinh đẹp và tràn đầy sức sống, vậy là cô quyết định trang điểm và tô son môi để trông không quá tệ.

Đến nhà hàng đã hẹn, phát hiện Tiền Xuyên đã chờ từ sớm, trang phục còn rất trang trọng. Lương Sảng cười nhẹ và nói: "Hôm nay đến gặp đối tác nào sao? Ăn mặc bảnh bao thế."

"Không có." Tiền Xuyên nhìn cô, anh ta không đeo kính, có thể thấy rõ đôi mắt anh ta rất đẹp, anh ta nói: "Mọi công việc tôi đã sếp xếp vào ngày mai rồi, hôm nay chỉ ăn tối với cô thôi."

Lương Sảng sững sờ, nhanh chóng nở nụ cười: "Ồ, quý hóa quá."

Tiền Xuyên định nói gì đó nữa, Lương Sảng bất chợt buột ra một câu để khuấy động bầu không khí: "Anh có vẻ béo hơn trước một chút nhỉ?"

Rõ ràng bầu không khí vẫn chưa được khuấy động. Tiền Xuyên mím môi, trầm giọng nói: "Béo do làm việc quá sức."

Câu nói anh ta định nói trước đó dường như bị kìm nén lại, Lương Sảng giả vờ như không biết, ngồi xuống đối diện anh ta.

Một lúc im lặng trôi qua. Lương Sảng muốn giữ khoảng cách thích hợp với anh ta nhưng cũng không muốn tỏ ra khó gần, vì vậy cô vẫn cố gắng khuấy động bầu không khí trong những giây phút tiếp theo, chủ động hỏi Tiền Xuyên một số câu hỏi về công việc và cuộc sống.

Tiền Xuyên: "Công việc vẫn như vậy, viết code ấy mà, miễn là sếp không ngu ngốc thì công việc và môi trường cũng khá đơn giản."

Lương Sảng: "Vậy thì tốt quá, ngành công nghệ mục tiêu rõ ràng, tốt hơn chúng tôi."

Tiền Xuyên: "Sao so được với các cô? Chúng tôi ngày nào cũng không gặp được con gái, có một đồng nghiệp cũ của chúng tôi, nói rằng kỷ lục dài nhất của anh ta là hai tháng không được nói chuyện với phụ nữ."

Lương Sảng: "Có phóng đại quá không vậy, đến căn-tin ăn cơm cũng không xếp được vào hàng có cô dì cầm muôi à?"

Tiền Xuyên nhìn cô với ánh mắt cười: "Tôi thấy cô ngày nào cũng vui vẻ, lại biết chọc cười, rất hay."

Lương Sảng dời mắt nhìn đi nơi khác và nhấp một ngụm trà: "Thê thảm ghê, bình thường người ta thường hay khen con gái xinh đẹp, không khen đẹp ra miệng nổi thì khen dễ thương, không ngờ có ngày tôi được khen hài hước."

Cô muốn chuyển hướng để kết thúc chủ đề, Tiền Xuyên hơi nghiêng người về phía trước: "Không phải, cô rất xinh đẹp."

Lương Sảng hơi cứng người, cười nói: "Được rồi anh bạn, thật lòng rồi đấy, cảm ơn anh."

Mọi lời nói và hành động của con người đều thể hiện mục đích và khuynh hướng của họ, Lương Sảng có chút khó xử trước sự thể hiện tình cảm của Tiền Xuyên. Nếu nhìn nhận theo quan điểm sâu hơn, trình độ học vấn, công việc và gia thế của cả hai đều tương xứng, không ai cao hơn ai, cũng không ai thấp hơn ai.

Nhưng mà... Lương Sảng chưa từng có bất kỳ ý nghĩ nào về anh ta. Cô thậm chí còn có chút lo lắng rằng Tiền Xuyên sẽ nói thẳng với cô, điều đó sẽ khiến cả hai rơi vào tình trạng khó xử lâu dài. Cô thà rằng đây chỉ là một người bạn trong danh bạ của cô làm việc ở một công ty lớn, giữ liên lạc để có thể trút bầu tâm sự và giới thiệu công việc cho nhau.

Có lẽ Tiền Xuyên đã nhận ra điều gì đó, anh ta không hề thăm dò hay bóng gió trong suốt bữa ăn nữa, mà chỉ cư xử rất lịch thiệp. Đó là một sự lịch thiệp vụng về, không thể che giấu được.

Lương Sảng nhớ lại một câu nói cô đã đọc trước đây, đại ý là nếu một chàng trai ngay từ đầu đã chăm sóc bạn chu đáo, khiến bạn cảm nhận được sự quan tâm ân cần, hoặc anh ta có một người mẹ tao nhã hoặc đã có hơn một trăm tám mươi cô bạn gái cũ.

Nhìn anh ta luống cuống đưa khăn giấy, rót đồ uống, Lương Sảng cảm thấy sự "vụng về" này có chút dễ thương, khi nói "cảm ơn" với cô đặc biệt chân thành.

Tiền Xuyên nói: "Hôm nay cô trang điểm trông khác hẳn so với bình thường, cô cố tình trang điểm để đi ăn tối à?"

Lương Sảng nở một nụ cười: "Không phải khi không làm việc, trang điểm là chuẩn mực của dân công sở hay sao? Mà anh cũng giỏi thật, nhận ra tôi trang điểm không dễ đâu."

Tiền Xuyên: "Ừ, cô đánh son môi."

Lương Sảng bật cười: "Đúng vậy, thế nên bữa tối này tôi cũng đã rất cố gắng."

Tiền Xuyên lại im lặng một lúc, rồi nói: "Nhà tôi ở gần đây, sau này thường xuyên mời cô đi ăn tối nhé."

Lương Sảng chớp mắt, giả vờ không hiểu ý anh ta, bình tĩnh nói: Đi tàu cao tốc đến đây thì không tính là gần đâu nhỉ? Với lại, mùa hè đến rồi, tôi phải giảm cân, không thể ăn nữa."

Tiền Xuyên thở dài: "Được rồi."

---

- Grey -