Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 1

Chương Tiếp »
Yêu sinh hận

Không ngờ được, khi gặp lại Sở Mộng Hàn, lại ở trong hoàn cảnh như thế.

Sau ba năm, cuối cùng anh ta cũng xuất hiện, chấm dứt sự kết nối cuối cùng giữa hai chúng tôi.

Trên thế gian này nếu có bán thuốc hối hận, tôi nhất định không nói hai lời, sẽ mua ngay một lọ về uống, đầu óc có vấn đề, mới có thể đi cùng cái con bé Thẩm Hân Hân lúc nào cũng tung tăng ngông cuồng chạy đến Thái Mộng Tân Đô. Lúc tan tầm chắc chắn sẽ không thể bắt được xe buýt. Thời tiết tháng bảy, khí lạnh của điều hòa trong xe buýt đã bị khí cacbonic của những người đang da chạm da, mặt đối mặt nuốt hết chẳng còn thừa lại tí nào.

Khi đến Thái Mộng Tân Đô, hai đứa chúng tôi cũng đã bị mồ hôi làm ướt đầm cả người. Mới lăng quăng có nửa tiếng đồng hồ, tôi đã chịu không nổi rồi. Sớm đã biết rằng, đến những nơi như vậy chỉ làm lãng phí thời gian thôi.

Tính hết giảm giá, một cái áo có dây đeo cũng phải tới vài trăm đồng. Một bộ trang phục nữ gọi là ưa nhìn một chút cũng phải vài nghìn đồng, có thể là người tham gia vào thị trường kinh tế, chắc chắn không phải là những người như chúng tôi rồi. Thẩm Hân Hân lại vui sướиɠ không biết mệt mỏi, cái dáng vẻ chỉ cần đảo qua mắt ngắm nhìn cũng thỏa cơn nghiện, khiến tôi thực sự không nỡ phá vỡ hứng khởi của cô ấy.

Nhẫn nại, phải nhẫn nại, ai bảo tôi là bạn thân của cô ấy chứ?

Năm đó khi tôi đến thành phố lớn này, bên cạnh chỉ có một mình Sở Mộng Hàn.

Chúng tôi cùng học chung một trường đại học ở một thành phố nhỏ phía Nam, sau khi tốt nghiệp lại cùng rủ nhau đến thành phố nổi tiếng nhất cả nước này. Cái năm đó, đôi thanh niên nam nữ đã lóe lên trong đôi mắt mình ánh sáng hoa lửa rực rỡ về sự ái mộ đối với thành phố to lớn này, ánh sáng đó còn sáng hơn cả ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Sau này, anh ta đi rồi, tôi đã ở lại một mình. Như thế đến nay cũng đã ba năm rồi. Nếu nói sự tuyệt tình của người con trai, tôi đoán mình thực sự còn phải lĩnh giáo thêm, không có công việc, trên người không có một đồng, người con trai khi kết hôn với tôi, nói từng câu từng chữ sẽ yêu tôi đến hết cuộc đời đó, trong một đêm giữa mùa hạ đã đạp cửa bỏ đi, để tôi một mình ở lại giữa thành phố xa lạ này. Số điện thoại của tôi vẫn không thay đổi, ba năm rồi, anh ta lại không hề gọi điện cho tôi lấy một lần. Sự sống chết của tôi căn bản chẳng liên quan gì đến anh ta. Cho nên giữa chúng tôi ngoài một chút vấn vương cuối cùng, trên thực tế chỉ còn là những người đồng hành xa lạ.

Sao đột nhiên lại nghĩ đến những chuyện này chứ? Nhìn những đồ xa xỉ ngập mắt, tôi bất giác nhếch mép mỉm cười. Trên thực tế, tôi và Thẩm Hân Hân là hai người có thể coi là thành phần tri thức, đặc biệt lại làm ở phòng thiết kế, là bộ phận có tiền thưởng cao nhất trong công ty ngoại trừ phòng kinh doanh, việc bất kỳ một nữ đồng nghiệp nào vô tình đến đây tiêu pha một lần, chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ có tôi và Thẩm Hân Hân là không.

Bạn trai của Thẩm Hân Hân là một người đàn ông từng trải, sau khi tốt nghiệp đại học dường như không có việc làm, ngoài số tiền ít ỏi gia đình phụ cấp trong giai đoạn đầu, tất cả đều dựa vào thu nhập của một mình Thẩm Hân Hân. Không biết bao nhiêu lần, Thẩm Hân Hân cao giọng tuyên bố: “Bà cô này nếu không chia tay với anh ta, sau này sẽ theo họ anh ta.” Nhưng trong điện thoại, người đàn ông đó vừa cất tiếng nói anh nhớ em, thì cô ta dường như không có chuyện gì xả ra hết, vội vàng mua cơm hộp mang về nhà.

Tôi đã kiểm chứng được một chân lý ở con người cô bạn này: Trong mắt người tình không chỉ có Tây Thi, mà còn có cả Phạm An.

“Wow!”, Thẩm Hân Hân kinh ngạc thốt lên, nhào đến chiếc quầy hàng hiệu với tốc độ xung kích l00m, chỉ vào dưới ánh đèn, bộ váy dài màu nước biếc trên người ma nơ canh không kìm chế được lắc đầu than thở, “Đồng Đồng, cái váy này đẹp quá!”

“Chị ơi, làm ơn lấy một chiếc cỡ trung, cảm ơn nhé!” Thẩm Hân Hân không thèm để ý ánh mắt như sát thủ của tôi, quay qua đón lấy chiếc váy trong tay cô gái bán hàng, đẩy tôi vào trong phòng thay đồ.

Không thể phủ nhận, chiếc váy đó thực sự rất đẹp, sau khi mặc lên người, con người sớm đã qua cái tuổi mơ mộng như tôi, cũng hoảng hốt nhận ra chính mình cũng đột nhiên biến thành nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích.

“Đồng Đồng, chiếc váy này rõ ràng thiết kế là để dành cho những người đẹp như cậu.” Giọng nói của Thẩm Hân Hân vừa cất lên, cô gái bán hàng cũng cười mà nói theo: “Chị thật xinh đẹp, phong cách cũng rất hợp với chiếc váy này.” Đẹp, quả nhiên là rất đẹp! Nhưng một cô gái lọ lem không thể chỉ vì một bộ váy mà biến thành nàng công chúa. Tôi cười lịch sự, chuẩn bị cởi bộ váy ra. Giá niêm yết ghi rất rõ ràng, 6.666 tệ. Trên thế gian này, có rất nhiều thứ, không phải vì bạn thích, thì có thể có được, ví dụ như chiếc váy đó.

“Anh Hàn, bộ váy đó thế nào?” Tôi nhìn từ trong gương, một bóng dáng cao cao, đang bước từng bước thanh thoát đến chỗ tôi

Ầm, đúng giây phút đó, đầu óc tôi trống rỗng. Mãi đến khi tiếng nói dịu dàng ban nãy cất lên một lần nữa, tôi mới từ từ hồi tỉnh lại. Sở Mộng Hàn phong độ nhẹ nhàng đang kéo một cô gái xinh đẹp cao ráo đứng ngay sau lưng tôi. Hai người dáng vẻ cao tương xứng dường như kề sát gần cực độ. Nam thanh nữ tú, đúng là một đôi thật đẹp.

“Cô à, chiếc váy này chỉ có một chiếc thôi, cô…”

“Ồ, tôi sẽ thay ra đây.”

Đi từ trong phòng thử đồ ra, tôi nhẹ nhàng sửa sang lại chiếc váy, đưa ra phía trước. Trước mắt tôi một cánh tay dài vươn ra, ung dung nhận lấy chiếc váy từ trong tay tôi.

Cuối cùng tôi vẫn phải ngẩng đầu lên, anh ta vẫn là anh ta, ngũ quan không có gì để chê trách, dáng vẻ dỏng cao. Tôi vẫn là tôi, tóc ngang vai, khuôn mặt tao nhã. Chỉ là ai có thể nhìn thấy được, chúng tôi đã từng là vợ chồng ngủ chung một giường chứ?

Đúng, đã từng, chỉ là đã từng thôi.

Sử Mộng Hàn liên tục nhìn ngắm chiếc váy trong tay, ánh mắt cố tình hoặc vô ý liếc qua chỗ tôi, giống như tôi chỉ là một người đi đường bình thường vậy.

“Anh Hàn, có phải quá nho nhã không?”

“Không đâu, em mặc cái gì cũng đẹp, gói lại được rồi đấy.” Sở Mộng Hàn nói một cách hết sức tự nhiên. Rõ ràng, bối cảnh như vậy anh ta sớm đã quá quen thuộc rồi mà.

Tôi nhíu nhíu mày, hơi hơi nghiêng người, mắt không liếc nhìn, kéo Thẩm Hân Hân từng bước ung dung bước về phía cầu thang cuốn của siêu thị. Thẩm Hân Hân đi lên cầu thang cuốn rồi vẫn chưa hoàn toàn quay đầu về vị trí, đấm một cái rất mạnh vào mạng sườn tôi, “Mấy người cũng thật là máu lạnh, tốt xấu gì cũng đã từng là vợ chồng, đến nỗi thế sao? Làm như những người đi đường xa lạ vậy, là người gì vậy?”

“Chúng tôi bây giờ vốn là người xa lạ mà.” Tôi cười lạnh lùng, “Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Thang máy đi thẳng lên tầng phụ của Thái Mộng Tân Đô, phía tay phải là một gian ăn uống theo phong cách Hồng Kông, tôi kéo Thẩm Hân Hân tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chọn món.

“Đồng Đồng, khi các cậu còn cùng học một trường đại học, cùng đứng đầu cũng tới ba, bốn năm, kim đồng ngọc nữ, sau này tu thành chính quả rồi khiến ai cũng phải thán phục, sao lại có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay chứ? Đồng Đồng, cậu có phát hiện ra không, sau mấy năm không gặp, Sở Mộng Hàn càng ngày càng giảo hoạt, ngay cả khuôn mặt anh ta, đã không biết có bao nhiêu cô gái phải phục trước đuổi sau rồi… Đồng Đồng, xem ra vài năm nay sự nghiệp của Sở Mộng Hàn phát triển cũng không đến nỗi nào…”

Tôi chọn rất nhiều món ăn ngon, chăm chú tập trung vào công việc ăn uống, vốn không muốn để ý đến Thẩm Hân Hân. Thẩm Hân Hân tự nói một mình cũng chẳng mấy thú vị, chỉ còn biết tham gia vào “chiến đấu” cùng tôi.

Vài ngày liền, tôi để điện thoại ở vị trí gần mình nhất, đợi Sở Mộng Hàn gọi điện cho tôi. Nhưng điện thoại lại không hề reo lấy một lần. Cho dù anh ta đã đến thành phố A, cũng không có lý do gì lại không đến tìm tôi.

Tôi cứ buồn bực như vậy, nếu biết sau khi kết hôn sẽ có hậu quả như thế này, ban đầu nếu có ai cầm súng ép tôi cưới, tôi cũng không lấy chồng.

Kết hôn năm 22 tuổi, một năm sau thì chia tay, đến bây giờ tôi vẫn chưa qua tuổi 26. Trong công ty có rất nhiều người phụ nữ đã quá tuổi 30 mà vẫn chưa có bạn trai, nhưng người ta vẫn còn tư thái của thiếu nữ, còn trái tim tôi, lại sớm đã han rỉ rồi.

Mở trang web nội bộ của công ty, bảng thông báo viết rất rõ ràng buổi tối công ty tổ chức tiệc liên hoan, nhân viên các phòng sau nhất thiết phải tham gia.

Nhìn qua một lượt, phòng Thiết Kế: Tưởng Nhược Phàm, Tiêu Đồng Đồng…

Mới đầu khi tôi đến phòng Thiết kế Tập đoàn Hiếu Thiên, Tưởng Nhược Phàm cũng vừa vào công ty chưa lâu, khi đó anh ta vừa đi đánh bóng tên tuổi từ Pháp về, làm chủ nhiệm dự án phòng thiết kế. Tôi may mắn được làm việc dưới trướng của anh ta, học hỏi được rất nhiều thứ. Trước đây luôn gọi anh ta là sư phụ, bây giờ, anh ta đã làm đến vị trí giám đốc thiết kế của công ty, cách xưng hô này dường như đã không còn hợp lắm, nhưng Tưởng Nhược Phàm lại nhất quyết không cho tôi được sửa cách gọi.

Bên trong có tiếng nói: “Đồng Đồng, tối tôi sẽ đưa cô đi nhé?”

“Vâng.”

Cuộc sống thành phố, tình cảm con người nhạt nhòa như dòng nước, trong thành phố A nếu nói đến bạn bè, ngoài Thẩm Hân Hân, tôi dường như chỉ có một vị Tưởng sư phụ. Hồi đầu, tôi cũng cứ nghĩ rằng người anh tài trở về từ phương trời khác này đang theo đuổi mình, nhưng sau này mới chứng thực được là không phải vậy.

Mà đây cũng chỉ là một tiền đề lớn nhất để chúng tôi trở thành bạn bè tốt. Nhưng nếu hỏi mối quan hệ của chúng tôi chuyển từ đồng nghiệp bình thường thăng tiến thành như ngày nay thế nào, thì lại phải nói lại từ chuyện cái ống nước tự nhiên bị vỡ lần ấy.

Có một lần, ống nước nơi tôi ở bị hỏng, căn phòng đó đã có tuổi thọ tới ba mươi mấy năm, vốn không có đồ vật gì, bên ngoài lại đúng lúc mưa to như trút, trong phòng ngoài phòng đều là nước. Chẳng có một ai để tôi cầu viện, vừa may sao Tưởng sư phụ lại gọi điện đến. Nửa giờ sau, anh ta vội vàng đến chỗ tôi, 15 phút, giải quyết xong vấn đề, tôi đã nghĩ đến một câu nói hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào: Phụ nữ căn bản không thể tách khỏi đàn ông. Giây phút xúc động đó tôi lại nhớ đến Sở Mộng Hàn, thời khắc đó, tôi cảm nhận rất rõ ràng sự uất hận trong lòng mình.

Đúng thế, tôi đã hận anh ta.

Hận anh ta vô tình, hận sự bội bạc vô tâm của anh ta, hận sự lừa dối của anh ta, hận tất cả những gì thuộc về anh ta. Mỗi một người con gái trong những tháng năm tươi đẹp như hoa nở, đều có một giấc mơ của nàng công chúa. Anh ta đã đưa tôi vào thế giới cổ tích được làm bằng thủy tinh, rồi lại dùng tay để phá vỡ tất cả. Tôi cũng đã thử cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh vụn đó để lắp ghép lại, nhưng đâu có ai biết được kết quả cũng chỉ đổi lại là hai tay máu đỏ chảy đầm đìa.

Tưởng Nhược Phàm tuổi trẻ tài năng, dung mạo cũng rất phi phàm, đúng là vì thế mà tôi không ít lần đắc tội với các nhân viên nữ trong công ty. Nhưng nhiều năm qua đi, Tưởng Nhược Phàm cũng chẳng biểu hiện gì rõ ràng với tôi, ngay cả một động tác thân mật cũng chưa từng có. Lời đồn trong một hơi thở dài, không cần công kích cũng tự nó tan biến. Hơn nữa trong tim tôi sớm đã có một vết chai sạn rồi, nên cũng dần dần yên ổn tâm lý trở lại.

Tan ca trở về nhà thay một bộ váy dài màu trắng, trang điểm một chút, xe của Tưởng Nhược Phàm đã đến đỗ ở dưới nhà. Anh ta mặc trên người một bộ âu phục nhạt màu, tựa bên cạnh cửa xe, dịu dàng thanh lịch, anh tuấn sang trọng.

Nhìn thấy tôi, anh ta đã ngắm một hồi từ xa, chào đón tôi bằng một nụ cười tươi thắm tuyệt đẹp.

“Tưởng sư phụ, anh có thể không cổ vũ tôi một cách quá quen thuộc như vậy được không?”

“Cổ vũ?” Anh ta bị chọc phát cười, sau đó lại tỉ mỉ dò xét tôi, “Cô là cô gái tự tin nhất, đồng thời cũng là người phụ nữ không tự tin nhất mà tôi từng gặp. Nhưng mấy năm nay, tôi lại chẳng thể tìm được điểm nào trên con người cô mà có thể khiến cô mất tự tin. Cô nói xem, có phải cô che dấu bản thân mình quá kín, hay là tôi có chỉ số thông minh quá thấp đây?”

Tôi bị hỏi đến nỗi đơ cả người, dưới ánh mắt của anh ta không còn chỗ nào để ẩn nấp nữa. Một người phụ nữ nỗi bật của ngày xưa, trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cả con người họ ít nhiều cũng bị biến đổi, không phải là vẻ ngoài, mà cả linh hồn của cô ta cũng vậy.

Tiệc rượu được tổ chức rất náo nhiệt và chuyên nghiệp. Loại hội họp kiểu này, khiến tôi cả trăm lần đều không hứng thú. Người muốn được xã giao với Tưởng Nhược Phàm có rất nhiều. Một mình tôi trong hội trường người người cười nói đi lại như con thoi đến chóng mặt, đang chỉ muốn tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, thì nghe thấy một tiếng gọi tên mình phía sau: “Đồng Đồng”

Là Giám đốc Lưu phòng Nhân sự, bên cạnh cô ta là… Trần Tổng?

Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Hiếu Thiên, Trần Mạc Nhiên. Hôm nay, ông ấy đã đích thân xuất hiện trong tiệc liên hoan này.

Một nhân viên quèn gặp được ông chủ lớn, ít nhiều cũng có sự lo lắng bất an. Chỉnh đốn lại mái tóc một chút, tôi đi đến bên cạnh họ, “Trần Tổng, Giám đốc Lưu.”

“Đến đây, giới thiệu một người để cô làm quen.”

Hả? Đổng sự trưởng giới thiệu cho tôi – một nhân viên bé nhỏ làm quen với người khác sao? Không hiểu vì sao người bình thường thấp kém như tôi dường như chẳng khi nào gặp được ông chủ thực sự nhất thời, nhưng ẩn giấu một ảo giác đây chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Theo chân họ tôi đến bên cạnh đài phun nước trong hoa viên của khách sạn, ánh đèn đủ màu sắc khiến cho suối nước phun lên phản ánh sáng huyền ảo ngợp mắt. Có một ngưòi đang đứng hàn huyên với vài người khác ở đó. Tôi bất giác cảm thấy một ánh mắt rất quen thuộc đang nhìn mình từ trong một góc tối, vừa ngẩng đầu lên, tôi đã nhìn ngay thấy một đôi mắt sâu thăm thẳm.

Sở Mộng Hàn? Anh ta rõ ràng là đang ở đây. Ngớ ra một hồi, tôi vẫn phải căng da đầu bước đến.

“Giới thiệu một chút, đây là Chủ tịch Điều hành TPC của khu vực Trung Quốc. Còn đây là Tiêu Đồng Đồng trong bộ phận thiết kế của Tập đoàn chúng ta.”

Sở Tổng?

Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, công ty gần đây đúng là đang cố gắng hợp tác cùng TPC, tiệc rượu lần này cũng chính là đặc biệt cử hành để đạt được sự hợp tác đó. Ba năm không gặp, người thanh niên phóng khoáng năm nào, quả nhiên đã thành tài rồi.

Giám đốc Lưu phòng Nhân sự cười nói: “Sở Tổng học ở trường Đại học G, tôi còn nhớ Đồng Đồng cũng vậy nhỉ, hai người không phải là sớm quen biết nhau rồi đấy chứ?”

Tôi lặng im, anh ta cười nhạt, nhưng nụ cưòi thật tà ác.

“Lần đầu tiên gặp mặt, Sở Tổng tôi kính anh một ly.” Tôi giành câu nói mở đầu, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, cầm một chiếc ly cao trong chiếc khay của tiếp viên đứng bên cạnh, uống một hơi hết ly rượu Tây.

Sở Mộng Hầu đưa ly rượu lên cạnh miệng, hơi hơi lim dim đôi mắt, dưới ánh đèn ngũ sắc lộng lẫy, hiện lên sâu không đo nổi. Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, nhìn quanh Trần Tổng và mọi người một lượt, cười và nói: “Trong ngành này có thể gặp được một người bạn học xinh đẹp như vậy, mới thực sự là thu hoạch lớn nhất của tôi, không biết tôi có thể có vinh hạnh được nhảy một điệu với cô Tiêu không nhỉ?”

Cái khẩu khí đó, cái ý vị ấm áp đó thật nồng nàn, khiến tôi vô cùng khó chịu, giống như tôi là một đối tượng để anh ta săn đón vậy. Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô nhân viên bé nhỏ vô danh tiểu tốt như tôi.

Cố ý đấy, chắc chắn là cố ý mà.

Muốn thấy tôi ngượng ngùng thế nào sao?

Hừm!

Tôi không hề tỏ ra mảy may yếu đuối trong mắt anh ta, chỉ để anh ta nhìn thấy đôi mắt đầy khıêυ khí©h của tôi, “Rất vinh hạnh.”

Trong sàn nhảy vang vọng lại tiếng nhạc nhẹ nhàng mềm mại, Sở Mộng Hàn kéo lấy tay tôi, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, lịch sự tiến lên sân khấu.

Tôi vốn không biết uống rượu, cho dù chỉ một chút xíu cũng say rồi. Sức ngấm về sau của rượu Tây rất nặng, ban nãy uống quá gấp, nên ngay lập tức tôi đã cảm thấy có phản ứng. Sở Mộng Hàn hào hứng quan sát từng sự biến đổi trên khuôn mặt của tôi, bàn tay nóng bỏng ôm sát vào eo tôi, “Không biết uống rượu, sao lại còn cố?”

Thật khó tin là anh ta vẫn nhớ được.

Tôi cố gắng lùi về phía sau để tránh xa anh ta một quãng, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh ta giữ chặt hơn.

“Xem ra cô sống cũng rất tốt…”

Đối mặt với sự châm chọc, tôi chọn cách im lặng không lên tiếng. Đầu tôi càng lúc càng choáng váng, nhưng lúc này sao có thể yếu đuối được? Tôi căng mắt nhìn anh ta chăm chăm.

Sở Mộng Hàn đột nhiên cúi đầu xuống, hơi thở của người đàn ông hơi có chút men rượu phả vào mặt tôi từng cơn, tạo thành một luồng khí ấm áp mơ hồ.

Bất giác tôi nhớ lại nhiều năm trước, trong khuôn viên trường đại học, dưới gốc cây ngô đồng, khung cảnh lần đầu tiên anh ta hôn tôi bỗng hiện ra.

Gần ngay trước mắt, mà dường như xa tận chân trời.

Hình ảnh tốt đẹp trước mắt tôi rất nhanh chóng bị một màn tranh cãi ồn ào không có điểm dừng sau này thay thế, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi lạ thường, giống như lần chia tay cuối cùng ba năm trước, chỉ còn lại hai người trầm mặc rất lâu.

Bên cạnh những người thanh lịch đang khiêu vũ qua lại.

“Sở Mộng Hàn, chúng ta nhanh chóng hoàn thành thủ tục thôi.” Tiếng nói rất nhỏ, chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy được. Ba năm trước, chúng tôi đã đạt được sự thống nhất, chỉ còn thiếu thủ tục mà thôi.

Câu nói vừa kết thúc, thì khúc nhạc cũng dừng lại.

Sở Mộng Hàn dường như bị người nào đó thu hút bỏ đi, vừa xoay người đã buông mạnh tôi ra. Tôi thiếu chút không vững chân chắc đã ngã nhào, may là vẫn còn đứng được, nhìn qua Sở Mộng Hàn đang vội vàng dìu một cô gái xinh đẹp cao ráo đi hướng về phía sàn nhảy.

Cái váy trên người cô gái xinh đẹp đó, chính là chiếc mà tôi đã mặc thử ở siêu thị.

Nhìn dáng nhảy của họ, tôi đột nhiên nghĩ đến một bài hát cũ: Anh giống như con bướm bay trên trời, bay qua bay lại không bay đến bên em… Em chỉ có thể từ xa ngơ ngẩn nhìn anh, ngắm nhìn anh một chút một chút..

Bài hát này anh ta đã từng đứng dưới lầu, cầm đàn ghita mà đàn hát cho tôi nghe. Khi đó tôi nghĩ: Một anh chàng kiêu ngạo như anh ấy, lại dùng một cách thức lãng mạn nhất để theo đuổi tôi, đây liệu có phải chính là hạnh phúc không nhỉ?

Nhưng bây giờ thì tôi biết, tôi không phải là con bướm duy nhất, bài hát của anh ta cũng không phải chỉ hát cho mình tôi, mà còn có thể hát cho ai đó khác nữa.

“Đồng Đồng, cô uống say à?” Tưởng Nhược Phàm từ phía sau nắm chặt vai tôi, đây là động tác thân mật nhất giữa hai chúng tôi trong bao nhiêu năm qua. Nếu là bình thường, tôi có thể sẽ có chút gì đó không thoải mái, nhưng hôm nay tôi thực sự rất mệt, cơ thể mỏng manh, không kìm chế được đã dựa vào anh ta.

“Ừm, tôi mệt rồi, có thể về trước được không?”

“Cô chờ tôi một chút, tôi chào hỏi vài người đã, sau đó sẽ đưa cô về.” Tưởng Nhược Phàm đỡ tôi đến một chiếc ghế dài để tôi ngồi xuống, rồi rời đi.

Có vài người đồng nghiệp nam trước đây có biểu hiện tốt với tôi đã đi đến mời rượu tôi, tôi hễ uống là cạn ly, chờ đến khi Tưởng Nhược Phàm quay lại, thì tôi đã không biết mình uống đến ly rượu thứ bao nhiêu rồi. Có lẽ tôi vốn cố tình muốn uống say.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, tôi luôn là cô con gái ngoan trong mắt bố mẹ, là học trò giỏi trong mắt thầy cô, là một nhân viên tốt trong công ty, chỉ có một việc duy nhất phá cách đó là đã ly hôn.

Nhưng đó cũng không có gì là phá cách, bố mẹ tôi ủng hộ, bố mẹ Sở Mộng Hàn đồng ý, chúng tôi cả hai đều tự nguyện… Hôm nay tôi chỉ muốn bản thân thoải mái một chút.

Đầu tôi quay cuồng, sau khi có thể mở mắt ra, mới phát hiện không chỉ đơn thuần là đầu tôi choáng váng, quang cảnh trước mắt tôi, khiến cả người tôi đều lảo đảo. Ngoài hội họp, du lịch do công ty tổ chức, con người dường như tuyệt duyên với khách sạn như tôi, lại đang nằm trong một chiếc giường lớn mềm mại trong một căn phòng hào hoa.

Chùm đèn thủy tinh trên trần thạch cao tỏa ra ánh sáng thật lộng lẫy. Trước cửa sổ chạm đất phía bên phải, chiếc rèm màu cà phê buông rũ, đang lay động nhẹ nhàng theo chiều gió. Ánh đèn neon sáng chói ở bên ngoài hắt yếu ớt vào trong phòng. Thật là hoa lệ, thật là mơ mộng, cái không khí này nên hình dung như thế nào nhỉ?

Lúc này, tôi nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy mơ hồ phát ra. Cuối cùng tôi cũng tìm được một từ thật chính xác, để hình dung ra cái không khí này.

Ấm áp! Vô cùng ấm áp!

Trên giường giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt tôi, tôi vội vàng vùng dậy, muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Nhưng trời đất đều như đảo lộn, tôi không thể không ngã nhào lại giường.

Ký ức nhanh chóng mang tôi quay lại khung cảnh trước khi tôi say rượu, tôi đã uống rượu, Tưởng sư phụ nói sẽ đưa tôi về nhà… anh ấy bảo tôi chờ… tôi lại tiếp tục uống… Tưởng sư phụ không có cách nào đưa tôi về nhà, chỉ có thể đặt giúp tôi một phòng trong khách sạn.

Cuối cùng tôi cũng trấn tĩnh lại một chút. Nhưng vừa nghĩ đến việc tôi nằm trên giường, có một người đàn ông nào đó đang tắm trong nhà tắm, trong không khí còn có một sự ngượng ngùng khiến tôi cảm thấy không sao chịu nổi.

Nhưng anh ta dù sao cũng là một Tưởng sư phụ quang minh lỗi lạc, quân tử liêm khiết, nghĩ đến đây, tôi mới hơi yên tâm một chút. Nhìn qua chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường, đã hơn 1 giờ đêm, tuy là rất muộn, nhưng tôi vẫn muốn Tưởng sư phụ đưa tôi về nhà.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, tôi có chút gì đó vội vã như

không thể chờ đợi “Tưởng sư phụ!”

Không có ai trả lời, tôi lại gọi thêm một lần nửa, “Tưởng sư phụ!”

Khi gọi đến câu thứ ba, tôi nhìn thấy một người đàn ông đi đến trước mặt tôi, đang dùng ánh mắt như gϊếŧ người nhìn tôi. Nhìn người đàn ông anh tuấn vừa gần gũi vừa xa lạ đang đứng trước tôi, tôi rõ ràng là muốn phát cuồng, đó đâu có phải là Tưởng sư phụ?

Anh ta là Sở Mộng Hàn! Tôi nghe thấy tiếng răng xít vào nhau của chính mình.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Trên người anh ta đang quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, vầng ngực để lộ còn lấm tấm những hạt nước chưa lau hết, mái tóc chưa khô hơi rối bù.

Ba năm sau, anh trở về, giống như một viên đá kim cương đã được mài dũa, chói lóa khiến bất cứ ai cũng không rời được mắt.

Nhưng ngoại trừ tôi.

Bởi vì, tôi đã từng chứng kiến hình ảnh của anh lúc thân tình nhất.

Bởi vì, tôi cũng từng chứng kiến hình ảnh của anh lúc tuyệt tình nhất.

Hai bức tranh đối lập đó trong ba năm nay, dường như mỗi giây phút của đêm tối trong ký ức của tôi lại đan xen nhau ẩn hiện, dằn vặt tôi, kí©h thí©ɧ tôi, thậm chí bây giờ anh ta đang đứng ở đây cũng như mơ hồ trong mắt tôi.

Tôi thực sự muốn nói điều gì đó với anh ta, nhưng sự tự tốn vừa cứng rắn vừa yếu đuối trong lòng tôi, lại không cho phép tôi đối thoại với anh ta trong hoàn cảnh này. Tôi lảo đảo loạng choạng lao về phía cửa, nhưng lại bị sức mạnh của cánh tay to lớn lôi trở lại. Cả cơ thể tôi vừa ngã ngồi xuống giường, vừa ngã vào trong vòng tay của một người đàn ông.

Anh ta ôm tôi thật chặt từ phía sau, tôi gắng sức vùng vẫy, còn giọng nói gắng sức giữ lấy sự lạnh lùng và miệt thị “Sở Tổng, xin hãy buông tôi ra.”

Anh ta sững sờ, cánh tay siết chặt tôi cũng cứng đờ ra, bị câu xưng hô của tôi khiến cho hóa thạch rồi. Tôi nghĩ, ngữ khí và sự biểu đạt của tôi đã nói với anh ta rất rõ ràng, tôi không phải đang đấu khẩu với anh ta, mà tôi và anh ta thực sự chỉ là người xa lạ mà thôi.

Không có anh ba năm qua, tôi không hề bị chết đói, không có đi làm tay vịn, không có làm nhân tình cho người ta, không trốn chạy về quê nhà, càng không có gọi điện cầu cứu anh, ngược lại còn sống rất tốt trong thành phố nổi tiếng trên thế giới này.

Anh cảm thấy không cam tâm? Cho nên lại muốn đến quấy rối cuộc sống bình lặng của tôi? Có thể tưởng tượng được, những người con gái chủ động sà vào lòng anh chắc nhiều lắm, năm xưa cũng đã có không ít rồi, huống hồ bây giờ anh đã là người có tiền nữa.

Nhưng tôi đối với anh, ngoài từ không đáng, vẫn chỉ là không đáng. Anh cho rằng có thể lừa tôi lên giường, khiến tôi giống như trước đây rơi vào tình cảm sướt mướt không đáng tin nơi con người anh để rồi u mê một lần nữa sao?

Rõ thật đáng buồn cười!

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng anh cười nhẹ bên tai tôi, không biết đó có phải là ảo giác không nữa, giọng cười có chút thê lương, nhưng lại còn có nhiều hơn cả là sự phẫn nộ. Sau đó, là nụ hôn nồng nàn ngọt ngào tê dại che lấp cả trời đất của anh đã đặt xuống tôi. Mà hai tay của anh ta đang dùng sức mạnh để kéo tụt váy tôi. Thời khắc đó tôi không sao có thể bình tĩnh được, tôi dùng hết sức mình để chống cự, hét vào mặt anh ta: “Sở Mộng Hàn, anh làm cái gì thế?!”

Anh ta không hề trả lời, mà lật người, đè tôi xuống dưới, nắm chặt hai tay tôi để lên trên đỉnh đầu. Cái tư thế đó, đã hoàn toàn chọc tức tôi, trong mắt anh ta tôi nhìn thấy biểu hiện phẫn nộ của mình như thế nào.

Nhưng cái con người trước mặt lại dường như còn tức giận hơn cả tôi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, truy xét tôi, dường như muốn trong chốc lát nhìn thấy rõ từng giây từng phút của ba năm nay hiển hiện trên khuôn mặt tôi.

Tôi không có hứng thú tìm hiểu cái biểu cảm từ phẫn nộ chuyển sang phức tạp của anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta: “Sở Mộng Hàn, anh dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế này để lừa tôi đến đây, anh không cảm thấy ghê tởm sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bất luận anh nghĩ thế nào, chỉ khiến tôi càng coi thường anh hơn mà thôi!”

Anh ta im lặng một hồi, trong mí mắt đen sâu thẳm, lộ ra sự dịu dàng đã lâu không thấy. Ánh mắt của anh ta rất mê hoặc người khác, ánh nhìn mênh mông vô tận, đôi khi còn có chút gì như sầu muộn. Chàng hoàng tử bạch mã vừa kiêu ngạo lại u sầu, với thâm tình như vậy nhìn bạn, có lẽ chẳng có người con gái nào có thể kháng cự nổi, ngày xưa cũng chính vì chìm sâu vào đáy đôi mắt ấy, đã khiến bản thân tôt từng bước từng bước bị u mê lạc lối.

Anh ta cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, như muốn từ từ cảm nhận sự tồn tại của tôi, giống như khi xưa đã yêu thương tôi tha thiết.

“Đồng Đồng…” Anh ta khẽ gọi tên tôi, nhìn tôi đang dần dần đắm chìm. Cảm nhận được tôi đang từ từ mềm nhũn, anh thả lỏng cổ tay tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má tôi, giống như vuốt ve một cái bình gốm dễ vỡ vậy.

Trong đáy lòng tôi đột nhiên chua xót đến khó chịu, một sự tủi khổ cực đai từ trong tim tôi trào ra đáy mắt, nước mắt chảy dài xuống không thành tiếng. Giơ một tay lên, lòng bàn tay tôi xanh xao đặt lên gò má anh, tất cả những tình cảm ấm áp đều bất động trong giây phút này.

Anh ta giật mình một cái, sự đờ đẫn chỉ có trong 1 phút, nhìn tôi như không tin vào mắt mình, đột nhiên quát to: “Tiêu Đồng Đồng, cô đang ảo tưởng gì vậy? Cô nghĩ là tôi có thể phí sức để lừa cô lên giường với tôi sao? Cô đánh giá mình quá cao rồi đấy!”

Má phải anh ta bị đánh đỏ lừ, toàn thân tỏa ra sự tức tối. Tôi không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của anh ta, mơ hồ nhìn anh ta.

“Cô chẳng qua chỉ là món quà mà công ty cô gửi tặng cho tôi, tôi về phòng thì thấy cô nằm trên giường của tôi rồi, bây giờ tôi chỉ là đang mở món quà đó mà thôi. Còn giả bộ thanh cao trước mặt tôi sao? Vừa rồi cô ngọt nhạt gọi tên người đàn ông đó là ai vậy? Cô thường xuyên cùng anh ta đến khách sạn thuê phòng à, cô gọi thật khiến tôi buồn nôn! Mà cũng đúng, cô đã là món quà mà ông chủ của cô tặng cho tôi, e rằng cũng đã được tặng cho rất nhiều người đàn ông khác rồi. Tôi nghĩ lương của phòng thiết kế Tập đoàn Hiêu Thiên cao cũng không phải dễ dàng mà có được”. Anh ta hình như bị phẫn nộ thiêu đốt đến mất lý trí, một tay nắm chặt lấy tôi, còn một tay cởi váy tôi.

Còn tôi cảm thấy mình giống như một lớp lông vũ, đang bay bổng nhẹ nhàng rơi vào trong vực sâu vô tận, mà không thể tìm được điểm nâng đỡ.

Ba năm nay, tôi cố gắng rèn giũa, cố gắng tăng ca, làm từ một cô tạp vụ trong phòng thiết kế, cho đến khi thành một nhân viên thiết kế chính thức. Vậy mà giờ đây trụ cột trong tâm niệm của tôi phải chống đỡ trong những ngày tháng cô đơn tủi nhục, bỗng chốc sụp đổ hết.

Tôi đã từng nghĩ phải ngẩng cao đầu cao ngạo nhất để gặp lại Sở Mộng Hàn, nhưng không thể ngờ rằng, cuối cùng tôi lại bị công ty mà tôi yêu thích nhất, coi là món quà để tặng cho anh ta. Những giọt nước mắt khẽ lăn trên má, tôi cảm thấy mình thật giống như một món quà đang được bóc ra khỏi hộp quà, toàn thân tôi trần trụi phơi bày trước mặt anh ta.

Ý thức của tôi dần dần vỡ vụn, để mặc cho anh ta hôn lên từng centimet của cơ thể mình. Lại giống như trong ảo giác tôi nghe thấy tiếng anh ta dịu dàng gọi tên tôi, giống như đã làm sai điều gì đó, “Đồng Đồng…Đồng Đồng…”, lại cũng giống như đang muốn dùng nụ hồn nồng nhiệt nhất để che lấp sự sợ hãi và bất an của anh ta vậy.

Sự tê dại của rượu và sự bất lực của hiện tại, khiến cơ thể tôi nhanh chóng chìm ngập trong sự đùa cợt của anh ta. Anh ta dùng môi mình, cơ thể của mình để kiểm soát tôi bằng đủ cách. Kỹ thuật cũng thật điêu luyện, còn mạnh mẽ vượt trội hơn cả ba năm trước.

Tôi không ngừng khóc, nhịp điệu của anh ta càng lúc càng điên cuồng. Tôi nghẹn ngào đến bật hơi, anh ta lại càng dùng sức để hôn tôi. Móng tay tôi bấu chặt vào tay anh ta, anh ta cắn lấy vành tai tôi. Tôi không thể cưỡng lại, cuối cùng dưới cơ thể của anh ta phát ra những tiếng rêи ɾỉ.

Thời gian dường như trôi đi dài như một thế kỷ, những cũng giống như khoảnh khắc ngắn ngủi của một cuộc tình nồng nhiệt.

Khi tất cả bình thường trời lại, khung cửa sổ đã trắng tinh, một ngày mới lại bắt đầu.

Ánh bình minh chiếu xuyên qua rèm cửa, khi ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tôi, tôi không chịu được đã bị tia sáng ấm áp đó đánh thức. Tôi hé mắt nhìn, đưa tay che đường ánh sáng chiếu vào mình, quay đầu nhìn về cửa sổ, mới biết là có người đã kéo rèm cửa ra. Tôi lại nhìn sang bên cạnh giường, ở đó đã chẳng còn ai nữa.

Tôi nhìn lên trần nhà ngơ ngẩn một hồi, cố suy nghĩ xem mình nên nhìn nhận thế nào về tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Cuối cùng tôi cũng bỏ qua kiểu lãng phí thời gian để suy nghĩ những vấn đề không thể có lời giải đáp đó, trèo xuống giường, chạy vào nhà tắm đã được dọn dẹp một lượt.

Tôi biết, bất luận tối qua đã xảy ra chuyện gì với bạn, mỗi ngày mới bình minh vẫn rực sáng, trái đất vẫn quay, cho nên cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Trên giường có một chiếc váy liền thân mới tinh, xem ra Sở Mộng Hàn vẫn có thể coi là không “đuổi cùng gϊếŧ tận”, tốt xấu gì cũng để tôi rời khách sạn một cách có thể diện.

Tôi thay xong quần áo, cầm lấy túi của mình vội vàng đi xuống đường lớn. Nhìn dòng người hối hả vội vã, thời khắc đó, tất cả mọi cảnh vật dường như đều biến thành một thước phim đen trắng, mà cuộc đời tôi trong thế giới đen trắng này, chuyển vần như một con quay, lại không thể mất đi phương hướng.

Tôi, Tiêu Đồng Đồng, đến từ một vùng quê nhỏ bé của Tô Bắc, Trung Quốc. Trong thôn của tôi, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ bố mẹ tôi vì có thể nuôi tôi học đến đại học, tuy là con gái những vẫn làm rạng rỡ tổ tiên như vậy, khiến cho vô số những bậc phụ lão thân quen đều phải đỏ mắt thán phục.

Nhìn tôi, mẹ tôi dường như đã nhìn thấy cái cây treo đầy tiền Nhân dân tệ. Em gái chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, thành tích học tập cũng rất tốt, nhưng vì trong nhà chỉ có thể chu cấp đủ cho một người học đai học nên cô bé đành phải bỏ lỡ cơ hội học hành. Vì thế, tôi đi học đại học, chính là hy vọng của tất cả mọi người trong nhà tôi gồm cha, mẹ, em gái, em trai.

Không phụ lòng mong mỏi của mọi người, nửa năm trước cuối cùng tôi cũng đã mua cho nhà một căn hộ trong thị trấn, trả góp theo tháng là 2,426 Nhân dân tệ, thời hạn trả trong 10 năm. Hàng tháng bản thân tôi thuê nhà hết 1,800 Nhân dân tệ, lại trừ đi phí sinh hoạt, phí giao thông, phí điện thoai, mỗi tháng trong thẻ ngân hàng của tôi chẳng còn lại được mấy đồng. Hơn nữa, tôi vẫn phải tiếp tục chi trả học phí sau đại học nữa. Vì thế, bề ngoài tôi là một cô nhân viên văn phòng xinh đẹp đoan trang, nhưng thực tế tôi vẫn chỉ là một kẻ nghèo rớt ngay cả một bộ váy đẹp mắt cũng không dám mua mà thôi.

Cách mạng vẫn chưa thành công, phụ nữ vẫn chỉ là nô ɭệ.

Nhưng thoát khỏi đói nghèo vẫn chưa đủ làm thỏa mãn nguyện vọng của mẹ tôi, giờ đây tâm nguyện lớn nhất của bà, chính là muốn dùng nhan sắc của tôi làm của hồi môn, gả tôi cho một nhà có tiền nào đó, để hoàn toàn giúp gia đình tôi trở nên giàu có. Đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ hồi đầu tiên bà đã ra sức phản đối tôi và Sở Mộng Hàn đến với nhau. Vì thế, năm đó Sở Mộng Hàn đã không ít lần gặp phải ánh mắt đầy lòng trắng của bà. Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao tôi – một cô gái đẹp như hoa quý, như bảo bối lại có thể cùng với một kẻ tiểu tử, gia cảnh bình bình như cậu ta được chứ?

Mãi mãi không bao giờ Sở Mộng Hàn biết được, cái đêm đó, tôi đã quỳ trong vườn, nước mưa lạnh ngắt xả xuống ướt hết cơ thể tôi, tôi đã cầu xin mẹ tôi, cầu cứu em trai tôi cầu xin bà cùng tôi, vỗ ngực mà thề thốt. Cuối cùng bà đã quét ánh mắt qua tôi, miễn cưỡng đồng ý để chúng tôi kết hôn với nhau.

Chuyện cũ không dám nghĩ lại, không dám nghĩ lại nữa.

Hối tiếc cho chính mình không phải là phong cách của một cô gái như tôi, tôi là người trong lúc tuyệt vọng thích nghĩ đến những điều vui vẻ. Sau hơn nửa năm. Tôi đã hoàn thành khóa học nghiên cứu sinh. Tuy trong thành phố này, học vấn không phải là cái gì thực sự có ý nghĩa, nhưng chí ít cũng là một hy vọng.

Cuộc sống tuy vất vả nhưng tương lai luôn tốt đẹp.

Tạo cho mình một hy vọng, mới không bị tuyệt vọng.

Sở Mộng Hàn, tôi đã mê hoặc chính mình, lại còn nhớ đến anh ta một cách không thể kìm nén được.

Không biết có một tờ tạp chí nào đã từng viết. Sau khi chia tay không thể làm bạn bè, vì cả hai bên đều đã bị tổn thương, cũng như không thể làm kẻ thù, bởi vì đã từng yêu thương nhau, cho nên chỉ có thể làm người xa lạ thân thuộc nhất.

Tôi không muốn tiếp tục hận anh, anh cũng không cần tổn thương vì tôi thêm nữa, chúng ta hãy cùng bỏ qua đi, từ bây giờ hãy làm những người xa lạ thân thuộc nhất.
Chương Tiếp »