Chương 1: Thủy lao

Tưởng Vân Châu bị ngâm trong thủy lao hai ngày. Đây là ngày thứ ba kể từ khi anh bị bắt cóc đến nơi xa lạ này, lúc anh được vớt lên thì đã bị giày vò đến mức chỉ còn nửa cái mạng.

Anh yếu ớt nằm nghiêng trên mặt đất, gương mặt anh tuấn lộ ra những đường nét không thể chê vào đâu được. Chiếc áo sơ mi trắng được cắt may tinh xảo dán sát vào người, để lộ ra mấy vết roi đỏ sẫm trên lưng, nhìn vô cùng thảm hại.

“Trưởng quan!” Người chăm sóc lên tiếng.

Người kia đối mặt với ánh sáng mà đi tới, Tưởng Vân Châu gian nan mở mắt ra, lập tức nhìn thấy chiếc quần dài màu xanh quân đội.

Tần Hành đứng trước mặt anh, lạnh lùng nhìn người trước mặt. Đôi lông mày rậm của hắn hơi nhíu lại, giọng nói mang theo chút nghi ngờ: “Tại sao anh không quỳ xuống cầu xin tôi?”

Tần Hành đã nhìn thấy không ít những người có tiền, vì mạng sống mà có thể khóc lóc cầu xin vô cùng thảm thiết. Những người đó giống như con nai con bị hoảng sợ, điều này có thể kí©h thí©ɧ tâm lý khát máu của hắn.

Tưởng Vân Châu trước mắt rõ ràng vô cùng suy yếu, nhưng hắn lại không nhìn thấy chút chán nản hay thất vọng nào trên mặt anh.

Người kia nằm dưới đất không nói gì, Tần Hành nhấc chân, đôi ủng da sáng loáng đá lên người Tưởng Vân Châu.

Tưởng Vân Châu bị đau, chật vật đánh giá người đàn ông mặc quân trang trước mặt này. Gương mặt của hắn sắc bén như dao, khí thế bức người, nhất là đôi mắt như chim ưng kia, giống như khi anh nhìn hắn thì hắn cũng đang đánh giá anh.

Anh nhớ ra người đàn ông này rồi, chính là anh Tần mà mấy ngày trước anh đã gặp trong hôn lễ. Thì ra người này chẳng phải “anh Tần” gì cả, mà là trưởng quan khu vực khu vực Mạnh Dĩ nước Huyền Nguyệt.

Nước Huyền Nguyệt là nước láng giềng, bởi vì địa hình giống như trăng khuyết, bốn phía toàn là biển nên mới có tên là nước Huyền Nguyệt. Nước Huyền Nguyệt chiến hỏa tán loạn, mỗi nơi đều có chính quyền riêng, trưởng quan hợp pháp của mỗi khu vực đều có quân đội và pháp luật của riêng mình, có chế độ tự trị.

Trong ba ngày bị bắt tới nơi này, anh đã biết được động cơ của đối phương. Chính là bởi vì anh trở thành con rể của nhà họ Lục, giá trị bản thân được nâng cao, thế nên mới bị người khác hãm hại, trói ở nơi này.

Tưởng Vân Châu khẽ ho hai tiếng, giọng nói khàn khàn: “Anh là vì muốn tiền tài...”

Tưởng Vân Châu chật vật chống đỡ cơ thể: “Nếu như muốn tiền tài thì chúng ta có thể ngồi đàm phán, chứ không phải quỳ đàm phán.”

Có lẽ là Tần Hành cảm thấy anh đang muốn khıêυ khí©h hắn, thế là nâng súng trong tay lên, họng súng trống trơn nhắm thẳng vào đối phương.

Tưởng Vân Châu cũng không e sợ: “Sao anh lại cầm một khẩu súng không có đạn để hù dọa tôi?”

Tần Hành hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại có thể biết được khẩu súng của hắn có đạn hay không.

Gương mặt Tần Hành lộ ra nụ cười khó hiểu, hắn nắm lấy bả vai anh, ấn đầu anh vào trong nước, lạnh lùng nhìn anh giãy dụa một lúc rồi mới buông tay ra.

Tưởng Vân Châu gục trên mặt đất, hít thở thật sâu: “Khụ... khụ...”

Máu mũi mãnh liệt chảy ra, vài giây sau, anh đột nhiên sặc một cái, phun ra một ngụm máu.

Khóe miệng anh rỉ máu, Tần Hành ngồi xổm xuống, vươn tay lau vết máu trên khóe miệng anh một cái, sau đó cười hỏi: “Anh Tưởng, nếu như thứ đối phương muốn chính là mạng sống của anh thì sao?”

Tần Hành ra lệnh cho thuộc hạ mở một chiếc vali ra, bên trong toàn là tiền.

Vẻ mặt của Tưởng Văn Châu vô cùng bình tĩnh, cắn răng nói: “Gấp mười lần!”

Đối phương không nói gì, anh lại lặp lại lần nữa: “Tôi ra giá gấp mười lần, mua mạng của chính mình!”

Tần Hành nắm cằm của anh, bắt đối phương phải nhìn mình: “Gấp mười lần à? Anh Tưởng, anh có thể ra giá gấp mười lần, vậy thì tôi cảm thấy đối phương cũng có thể ra giá gấp mười lần.”

Sau đó, Tần Hành ngồi xuống chiếc ghế salon bằng da thật, duỗi đôi chân thon dài, tư thế vô cùng thoải mái.

Tưởng Văn Châu bị người khác ép đến trước mặt hắn, không nhúc nhích được, chỉ có thể khẽ cắn môi, mặc cho Tần Hành giật chiếc áo sơ mi trắng đã bị roi quất te tua của mình xuống.

Tần Hành vươn tay chọc lên những vết roi trên người anh, thấy anh nhíu mày vì đau đớn thì nói: “Xương cốt của anh cũng cứng thật!”

Bị đánh đến mức này rồi mà không hề có chút yếu thế. Nếu như là người bình thường thì chắc chắn đã bị dọa đến chết khϊếp từ lâu rồi.

Con mồi này rất thú vị!

Tần Hành khẽ nhếch môi, tùy ý nói: “Hoan nghênh đến khu vực Mạnh Dĩ, ngài tổng giám đốc cao quý của tôi.”