Chương 13: Chuyện xưa

Ở nơi này, ngay cả gió hoàng hôn cũng khô nóng, Tưởng Vân Châu bảo người mang thêm chút nước trà nữa tới.

Một lát sau, cửa sắt mở ra. Người tới là một cậu bé khoảng chừng mười tuổi, làn da ngăm đen, dáng người gầy còm, ngẩng đầu lên lập tức lộ ra một đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Có lẽ là vì Tần Hành đã dặn dò binh lính không được phép nói chuyện với anh, thế nên mỗi lần Xương Lâm lại sắp xếp một người khác vào đưa đồ cho anh. Nhưng có một điểm chung, đó là những người này không nói được tiếng Trung.

Tưởng Vân Châu đã tới nơi này hơn nửa tháng, cũng học được vài câu tiếng địa phương đơn giản, ví dụ như tên là gì, bao nhiêu tuổi.

Đứa bé kia dùng tiếng địa phương trả lời: “Mãn Tể, 12 tuổi.”

Đứa trẻ quá gầy, tuổi tác còn nhỏ hơn Tưởng Vân Châu tận mười tuổi.

Tưởng Vân Châu hiếm khi tìm được một người nói chuyện cùng, anh vội vàng đưa cho Mãn Tể một miếng bánh ngọt, trong lòng nghĩ thầm, nếu như không tìm được người nói chuyện thì anh thực sự sẽ bị nghẹn chết mất.

Mãn Tể có lẽ là chưa từng được ăn loại bánh tinh xảo như thế này, nhất thời ngẩn ngơ cả người.

Tưởng Vân Châu lại rót cho cậu bé một ly trà: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.”

Mãn Tể không hiểu anh nói gì, chỉ tròn mắt nhìn anh, sợ đối phương không cho mình ăn.

Tưởng Vân Châu gật đầu với cậu bé, ra hiệu có thể ăn.

Xem ra đứa trẻ này là con của dân chúng quanh đây, ngây thơ thiện lương.

Mãn Tể bị bánh ngọt thu hút, trong nháy mắt đã tràn đầy thiện cảm với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười hiền hòa.

Tần Hành vừa trở về, đang ăn cơm tối. Hắn nhìn về khoảng sân nhỏ cách đó không xa, lộ ra biểu cảm: “Anh đúng là có bản lĩnh!”

Tần Hành chỉ im lặng nhìn, xem Tưởng Vân Châu lợi dụng Mãn Tể như thế nào.

Hắn bỗng nhiên buông ống nhòm xuống, trong lòng đã có đáp án. Tưởng Vân Châu sẽ không lợi dụng một đứa trẻ con. Tưởng Vân Châu sẽ không thể để cho một đứa trẻ phải gánh trách nhiệm về việc mình chạy trốn!

Hắn lại cầm ống nhòm lên, nhìn Tưởng Vân Châu và Mãn Tể ngồi xổm trong sân, buộc dây gai lên tấm ván gỗ. Làm gì vậy?

Chờ đến khi hai người buộc dây gai lên cành cây, tạo thành một chiếc xích đu thì Tần Hành mới ý thức được, có lẽ Tưởng Vân Châu bị giam cầm quá lâu nên chỉ đơn giản là muốn tìm thú vui mà thôi.

Mãn Tể ngồi trên xích đu, Tưởng Vân Châu đẩy xích đu. Tiếng cười từ sân nhỏ xa xa dường như có thể truyền được đến tai Tần Hành.

Trí nhớ mơ hồ, người ngồi trên xích đu không phải Mãn Tể, cũng không phải Tưởng Vân Châu.

Mà là Tần Lang.

Là người em trai mà hắn đã từng dùng tính mạng để bảo vệ.

Tần Lang nhỏ hơn hắn năm tuổi. Ngay sau khi mẹ qua đời, bố liền dẫn một người phụ nữ trẻ đẹp về nhà. Người phụ nữ đó dẫn theo một đứa bé tám tuổi, cũng chính là Tần Lang. Tần Lang có dáng dấp thanh tú đẹp mắt, đôi mắt tròn xoe cẩn thận nhìn hắn, nhẹ giọng gọi “anh trai.”

Hắn biết bố mình có người khác bên ngoài, với thân phận như bố hắn, có vài ba người phụ nữ khác cũng là chuyện bình thường. Chỉ là hắn không biết, mình còn có một người em trai cùng cha khác mẹ.

Cho dù bố hắn có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài, cho dù ông ta có đưa họ về nhà, thì cũng đều không cho bọn họ danh phận. Hắn cũng không cần phải nhận, gọi một tiếng dì đã là khách sáo lắm rồi.

Nhưng em trai chung dòng máu thì lại không như thế.

Tần Lang rất ngoan, lại dẻo miệng, mỗi lần nó gọi hắn là “anh trai” thì đều giống như rót mật vậy.

Dần dần hắn cũng chấp nhận người em trai này, sẽ đưa nó ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn, sẽ lẻn ra ngoài đi ăn những quán hàng ven đường mà bình thường bố sẽ không bao giờ cho bọn hắn ăn, sẽ ôm lấy vai em trai mà cùng nhau ngắm pháo hoa ngày lễ...

Cho đến ngày Tần Lang chơi xích đu trong sân.

Ngày đó cách đây đúng mười năm. Khi đó hắn 15 tuổi, Tần Lang 10 tuổi.

Tần Lang ngồi trên xích đu, thấy hắn từ trường học trở về thì nhanh chóng vẫy tay: “Anh trai! Anh trai! Lại đẩy em với!”

Hắn còn chẳng kịp lau mồ hôi, đã mỉm cười đi đến, dịu dàng nói: “Được.”

Tần Lang chính là hạt dẻ cười trong viện này. Trong sân viện, tất cả mọi người đều ngừng thở cúi đầu, chỉ có một mình Tần Lang có thể cười to thành tiếng, giống như một tia sáng màu trắng trong bức ảnh màu đen.

Tần Lang cười khanh khách: “Anh trai, đẩy cao hơn chút nữa! Cao hơn chút nữa!”

“Được.” Hắn cười, đẩy xích đu.

Xích đu cong lên một độ cong cao nhất, sau đó dây gai truyền đến tiếng đứt đoạn. Theo âm thanh dây gai đứt, cả người Tần Lang từ không trung bay ra ngoài.

Một tiếng hét chói tai truyền lên, đến cả tư lệnh Tần đang ở trong thư phòng cũng có thể nghe được.

Mặt đất đều là máu, Tần Lang kêu lên một tiếng: “Đau”, sau đó không còn tiếng động nào nữa. Tần Hành vội vàng chạy tới ôm lấy em trai: “Quân y! Mau gọi quân y!”

Dì Hồ nghe thấy tiếng hét chói tai thì vội vàng chạy tới, đẩy Tần Hành ra: “Cậu buông con trai tôi ra! Tất cả là do cậu!”

Bà ta thẳng thừng trách móc: “Cậu muốn hại con trai tôi!”

Dưới ánh mắt vô cảm của bố, hắn bị ép phải buông tay ra. Bố đón lấy Tần Lang trong ngực hắn, vội vàng chạy về phía quân y.

Tư lệnh Tần nhìn dây gai bị đứt, rõ ràng là bị dùng dao cắt thì lạnh lùng: “Con tốt nhất là cho bố một lời giải thích!”

“Vào thư phòng quỳ cho bố!”