Chương 14: Em trai

Tần Hành cẩn thận kiểm tra vết dây đứt, đúng là đã bị người khác cắt bằng dao. Hắn không dám chậm trễ mệnh lệnh của bố mình, thế là cầm lấy sợi dây đứt, đi về phía thư phòng.

Hiện giờ bố đang tức giận, hắn không có ý định cãi lộn với ông ta, trực tiếp quỳ xuống sàn nhà bằng gỗ trong phòng làm việc.

Khoảng chừng hai tiếng sau, ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân.

Tần Hành đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của bố mình. Bố hắn từ trước đến nay luôn là người không để lộ ra cảm xúc vui buồn, nhưng hôm nay sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là có phải Tần Lang xảy ra chuyện rồi không? Tần Hành vội vàng hỏi: “A Lang không sao chứ?”

Tư lệnh Tần nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, giống như không quen biết đứa con trai này vậy. Ông ta hơi nhíu mày: “Con hi vọng thằng bé có sao? Hay là không sao?”

Tần Hành chỉ nói: “Sao bố lại nói như vậy? A Lang là em trai con.”

Tư lệnh Tần ngồi trên chiếc ghế salon bằng da thật, bỗng nhiên cười nói: “Cứ như là anh em tình thâm vậy.” Sau đó lại nói tiếp: “A Lang bị vỡ đầu, khâu hai mũi.”

Nghe thấy em trai không có gì đáng ngại, Tần Hành mới thở phào một hơi, lúc này mới phản bác lại: “Nhưng mà, bố, con cũng không muốn em trai xảy ra chuyện, tại sao bố lại nghi ngờ con?”

“Tại sao à?” tư lệnh Tần giống như nghe được một câu chuyện cười.

Tư lệnh Tần đặt ly trà lên bàn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “A Lang che giấu cho con bao nhiêu chuyện, lần trước nó bị đau bụng tiêu chảy, trốn ở ngoài ban công không dám lên tiếng. Lúc đó bố ra ngoài hút thuốc nhìn thấy, mới biết là bởi vì con dẫn nó ra ngoài ăn mấy quán hàng rong ven đường!”

“Nó đau bụng như thế mà vẫn nói là chuyện này không liên quan gì đến anh trai.”

“Còn có lần con dẫn nó ra ngoài săn bắn, đùi nó có một vết thương dài như vậy, bố không tin là con không biết!”

Tần Hành thẳng thắn nói: “Con thực sự không biết.”

Hắn chỉ nhớ ngày đó đi săn trở về, em trai vẫn nhảy nhót tưng bừng: “Lần sau em vẫn muốn được ra ngoài với anh trai.”

Ngày hôm đó, khi hai người lén lút ra ngoài đi ăn quà vặt, em trai cũng vô cùng vui vẻ: “Anh trai đối xử với em tốt nhất trên đời!”

Tần Hành bỗng nhiên cảm thấy hơi bực bội, không ngờ một đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi lại có nhiều tâm tư như vậy.

Người em trai lớn lên ở bên ngoài, hắn đối xử hết lòng với em trai, nhưng cuối cùng lại vẫn là chẳng chăm sóc nổi.

Tần Hành phản bác: “Bố bận trăm công nghìn việc, thế nhưng lại có thể đúng lúc gặp được Tần Lang bị đau bụng, đúng lúc gặp được Tần Lang đang bôi thuốc. Cứ có chuyện gì là bố lại nhìn thấy, đúng là trùng hợp quá!”

Tư lệnh Tần không vui nhíu mày, giơ tay tát lên mặt hắn một cái.

Tần Hành hơi nghiêng đầu sang một bên, dáng người thẳng tắp, nói tiếp: “Bố nghi ngờ con, đề phòng con. Bố phải biết rằng, nếu như con thực sự có ý xấu, vậy thì khi con dẫn nó ra ngoài săn bắn thì có thể khiến nó không bao giờ có thể trở về được! Cũng phải biết, nếu như con cho nó ăn cái gì cũng có thể trực tiếp lấy mạng nó!”

Tư lệnh Tần mắng: “Đồ hỗn láo!”

Một cái tát này khiến cho Tần Hành lập tức va vào chiếc bình cổ ở ngăn tủ phía sau, mảnh sứ vỡ nát rơi đầy đất.

Tư lệnh Tần đứng lên, đá vào bụng hắn, lạnh lùng nói: “Là bố đã đánh giá thấp bản lĩnh của cậu cả con rồi đúng không?”

Tần Hành lau vết máu trên khóe miệng, có mảnh sứ vỡ cắm vào chân hắn, nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì. Hắn nằm trên mặt đất, bình tĩnh đưa sợi dây gai bị cắt đứt cho bố mình nhìn: “Bố, nếu như người này có thể cắt đứt dây trong sân thì chứng tỏ cũng là người trong phủ tư lệnh, dù sao thì cũng nên tìm vệ binh tuần tra hỏi xem có người nào khả nghi không chứ?”

Tư lệnh Tần khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, ngồi xuống ghế salon, thâm trầm hỏi: “Được, bố chờ con giao người ra.”