Chương 18: Phiên anh đào

Khóe mắt Tần Hành ươn ướt, toàn thân đau đớn kí©h thí©ɧ hắn tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Trên người hắn đã được bôi thuốc, tư lệnh Tần ngồi ở bên cạnh giường, nhìn thấy hắn đã tỉnh thì bưng một bát thuốc lên, định đút cho hắn uống.

Tần Hành hất đổ bát thuốc kia. Vận mệnh giống như đã lấy đi tất cả của hắn, mẹ hắn qua đời từ khi hắn còn nhỏ, bây giờ người bạn thân nhất của hắn cũng không còn, người gọi là em trai kia của hắn thì dụng ý khó dò.

Lần đầu tiên trong mắt hắn xuất hiện vẻ sợ hãi. Hắn nhìn bố mình, trong lúc nhất thời không biết cái gì là thật, cái gì là giả.

Cả người tư lệnh Tần đều dính nước thuốc, nhưng ông ta không trách hắn, mà chỉ đưa cho hắn một cái túi bịt kín: “Chú Tống của con đã có âm mưu phản bội từ lâu.”

Thế nên A Phong được nuôi dưỡng ở trong phủ Tư lệnh từ nhỏ chính là để quản thúc tướng quân Tống. Khổ nhục kế mà quân sư Cố bày ra vô cùng thành công, tự làm phía mình tổn thương để lừa gạt sự tín nhiệm của kẻ địch, không đánh mà cũng có thể lấy được tính mạng của tướng quân Tống.

Bọn họ thắng! Thắng rất đẹp!

Tần Hành không nhận lấy túi tài liệu, tức giận cố chấp nói: “Nhưng cho dù bố có muốn gϊếŧ chú Tống thì cũng đâu nhất thiết phải dùng con làm mồi câu!”

Chú Tống là người trông hắn lớn lên!

Tư lệnh Tần chỉ nói: “Những năm này ông ta chiêu binh mãi mã, giữa bố và ông ta sớm muộn cũng có một trận chiến. Nếu như khai chiến thì chắc chắn sẽ có người chết. Con chưa từng nhìn thấy nhiều người ngã xuống, cũng chưa từng nhìn thấy thôn làng biến mất, đây đã là cái giá thấp nhất rồi. Không đánh mà thắng là một kết cục tốt nhất. Nếu như có một ngày con đứng ở vị trí của bố thì con sẽ hiểu.”

Tư lệnh Tần nhìn ra ngoài cửa sổ, nói về tướng quân Tống: “Ông ta chết như thế nào? Là chết vì mềm lòng. Khi con còn nhỏ đã được ông ta nuôi lớn, thế nên ông ta có tình cảm với con. Ông ta cảm thấy vẫn có thế cầu xin cho con giống như khi con còn bé. Cho nên, là do ông ta quá tự tin, một mình tới đây!”

Giữa giang sơn và cuộc điện thoại cầu xin giúp đỡ của A Phong, tướng quân Tống cuối cùng vẫn chọn cuộc điện thoại này, tới cứu đứa trẻ mà mình đã nhìn lớn lên từ bé.

Ở nước Huyền Nguyệt này, trong thời loạn lạc này, có vô số lực lượng vũ trang ở các địa phương. Chỉ những người không có trái tim mới có thể sống sót, những người mềm lòng sẽ chỉ có con đường chết mà thôi. Tần Hành siết chặt chăn, cắn răng nói: “Con sẽ không làm thịt cá nữa, con muốn trở thành người cầm dao.”

“Nhớ kỹ câu nói này của con!” Tư lệnh Tần nhìn hắn: “Lần này con lập được công lớn, có thể thuyết phục được quần chúng. Con tới khu vực phía đông làm trưởng quan đi! Những người lúc trước đi theo ông ngoại con tất nhiên cũng muốn đi theo con.”

...

Tần Hành lấy lại tinh thần từ câu chuyện quá khứ mười năm trước, hắn chậm rãi đi tới nơi giam giữ Tưởng Vân Châu.

Tưởng Vân Châu và Mãn Tể đang chơi xích đu trong sân, gương mặt của hai người đều mang theo ý cười. Tiếng cười xuyên thấu qua cửa sắt, tiến vào trong lỗ tai Tần Hành.

Tiếng cười này không hợp với l*иg giam lạnh lẽo này. Ánh nắng chiều chiếu lên con người hắn, hắn mặc quân phục thẳng tắp, đôi chân thon dài rảo bước đi vào trong viện.

Mãn Tể vội vàng nhảy xuống khỏi xích đu, dùng tiếng địa phương gọi một tiếng: “Trưởng quan.”

Tưởng Vân Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, không để ý tới hắn, tiếp tục ngồi trên xích đu, chậm rãi đung đưa.

Tần Hành ngồi xuống cạnh bàn, nhìn mấy món đồ ăn trên bàn gần như còn chưa động đũa, hỏi: “Sao không ăn nhiều một chút? Không ngon à?”

Vì thói quen ẩm thực khác biệt nên nhiều đồ ăn địa phương không hợp khẩu vị cho lắm. Nhưng Tưởng Vân Châu không phải là người yếu ớt như thế, anh ngồi trên xích đu, trả lời: “Chẳng ra được khỏi cửa, chẳng làm gì tiêu hao thể lực, tất nhiên cũng không đói rồi.”

Ý anh muốn nói là, Tần Hành nhốt anh lâu như thế, nếu như hắn đã không có ý định gϊếŧ anh, vậy thì cũng nên kiếm chút lợi ích mà thả anh đi mới đúng.

Tần Hành chỉ vào một cây um tùm đầy quả đỏ ngoài cửa sắt: “Đi hái mấy quả đỏ mọng về đây!”

Mãn Tể nháy mắt với Tưởng Vân Châu, trong miệng lẩm bẩm ngôn ngữ mà anh nghe câu hiểu câu không.

Mặc dù Tưởng Vân Châu không hiểu, nhưng chuyện đi hái quả nhỏ nhặt này tất nhiên là dễ dàng hơn so với mang thai rất nhiều.

Binh lính mở cửa sắt ra, anh đi ra ngoài. Trên cây to lớn kia có rất nhiều quả màu đỏ, anh chưa từng nhìn thấy loại quả này bao giờ, đây chắc là quả của vùng nhiệt đới phía nam. Loại quả này hình dẹp, trên bề mặt có rất nhiều gân.

Anh nghiêm túc chọn lấy mấy quả chín mọng, đã ngả sang màu nâu đỏ.

Anh trở về từ bên ngoài, trên tay là một nắm những quả đỏ đỏ tím tím. Tưởng Vân Châu đeo kính mắt gọng vàng, kính còn có sợi dây xích cách điệu. Gương mặt trắng nõn, lộ ra vẻ đẹp trai và sắc sảo, đôi môi mỏng khẽ mím lại, nhìn anh như thế này làm gì có ai nói đang là tù binh chứ? Trên người anh có một loại khí chất cao quý bẩm sinh, cho dù người có chật vật như thế nào thì cũng không thể át đi khí chất đó được.

Tưởng Vân Châu ném một đống quả mình vừa hái được tới trước mặt Tần Hành, Tần Hành không khỏi cười khẽ.

Tưởng Vân Châu không nghĩ ra, cũng không biết hắn cười cái gì.

Mãn Tề sốt ruột lầu bầu mấy câu tiếng địa phương, anh cũng không biết có ý nghĩa gì.

Tần Hành cầm lấy một quả đỏ mọng, lấy khăn tay lau sạch lớp vỏ bên ngoài, sau đó cắn một cái: “Đây là phiên anh đào, anh Tưởng chắc chắn không biết.”

Hắn tiếp tục nói: “Ở nước Huyền Nguyệt chúng tôi, phiên anh đào tượng trưng cho sinh mệnh và sức mạnh, chiến sĩ khải hoàn trở về, các cô gái đều sẽ dâng hiến loại quả này.”

Hắn không biết có phải là ảo giác hay không?

Khi Tưởng Vân Châu mang những quả phiên anh đào này tới, hắn lại sinh ra một loại ảo giác. Hắn cảm thấy vô cùng kỳ dị, đó là khi hắn đi săn bắn trở về, có người ở nhà chờ hắn thật tốt, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

Tưởng Vân Châu bị hắn trêu chọc, giận mà không dám nói gì. Anh cũng không biết cái tên trưởng quan ngang ngược này có thể làm ra những chuyện gì đối với anh.

Tần Hành đứng lên, không nhìn ra cảm xúc, chỉ nhìn mấy món đồ ăn còn chưa động đũa trên bàn: “Nếu không thích ăn mấy món này thì đừng ăn nữa. Tôi đi bắt một con gà rừng, đợi lát nữa sẽ nướng cho anh ăn.”

Nói xong, binh lính đi đốt lửa. Tần Hành đi tới bên cạnh xích đu, móc dao ra cắt đứt sợi dây gai, thuận thế cầm tấm gỗ làm xích đu kia ném vào đống lửa.

Tưởng Vân Châu không biết chiếc xích đu kia đã làm sai chuyện gì, anh chỉ cảm thấy hôm nay Tần Hành hơi kỳ quái, nhưng lại không nói ra được hắn kỳ quái chỗ nào.

Mãn Tể đã sớm chuồn mất. Nhóm binh sĩ hỗ trợ đặt gà rừng lên giá nướng rồi cũng lui ra ngoài, chỉ để lại hai người lính ngoài cửa, đưa lưng về phía song sắt.

Tần Hành vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống. Tưởng Vân Châu đi tới, ngồi xuống bên cạnh.

Tần Hành nắm một nắm bột, rắc lên, sau đó lại hỏi Tưởng Vân Châu: “Anh ăn cay không?”

Tưởng Vân Châu gật đầu.

Tần Hành cầm một nắm bột tiêu cay, đang rắc lên con gà thì lại dừng lại. Hắn đột nhiên nhớ tới A Phong cũng thích cho nhiều bột tiêu cay như thế.

Hai người cứ ngồi như vậy, chẳng ai nói câu nào.

Gà rừng bắt đầu chảy mỡ xèo xèo, mùi thơm xộc vào mũi, Tưởng Vân Châu thử thăm dò: “Chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?”

Tần Hành khẽ cười: “Nói chuyện gì?”

“Tất nhiên là giá tiền để anh có thể thả tôi đi!” Tưởng Vân Châu nói.

Đối diện với ánh lửa, Tưởng Vân Châu đeo kính gọng vàng, trên người tản ra dáng vẻ vừa lịch sự lại vừa cấm dục. Tần Hành mỉm cười, vươn tay nắm cằm anh: “Tôi còn tưởng anh Tưởng muốn nói chuyện mang thai với tôi.”

Sau khi gà rừng đã nướng chín, Tần Hành xé một cái đùi đưa cho Tưởng Vân Châu. Lúc trước, mỗi khi A Phong nướng gà xong đều sẽ xé một cái đùi gà đưa cho hắn, A Phong luôn cho rằng đùi gà là phần ngon nhất của một con gà nướng.

Tưởng Vân Châu không nhận lấy, chỉ nói: “Tôi không đói.”

Tần Hành bóp cổ anh: “Từ lúc nào đến lượt anh nói có muốn hay không rồi à?”

Tưởng Vân Châu không biết mình đã làm gì để chạm vào vảy ngược của người này, cổ anh bị hắn bóp lưu lại một dấu đỏ.

Tần Hành lạnh giọng: “Anh không muốn ăn đùi gà, vậy có muốn ăn dươиɠ ѵậŧ không?”

Sau một trận hoan ái, Tưởng Vân Châu vô lực nằm trên mặt đất.