Chương 21: Mày cũng xứng

Tưởng Vân Châu cười khẽ một tiếng, giọng nói thì cực lạnh: "Cậu hai, Tưởng Vân Châu tôi không bồi ngủ!"

Tần Lang vỗ vào mặt Tưởng Vân Châu, da thịt trên mặt khẽ rung: "Nếu anh trai tôi đã có thể chơi anh thì vì sao tôi không thể?"

Người vừa mới tự xưng là người nhã nhặn kia đã đè Tưởng Vân Châu xuống ghế sô pha, bắt đầu kéo áo anh.

Tưởng Vân Châu đá chéo một cái trúng vào bụng của Tần Lang, Tần Lang bị đau, nhìn cái bụng tròn vo bị đá ra một dấu đỏ. Anh ta được nuông chiều từ bé, ỷ vào thân phận mà hưởng thụ sự nịnh bợ từ tất cả mọi người chung quanh, cũng không chịu cố gắng. Đương nhiên anh ta không so được với người từng học võ vẽ như Tưởng Vân Châu.

Động tác của Tưởng Vân Châu lưu loát vặn ngược lại tay của anh ta, nghe thấy tiếng kêu đau oai oái của anh ta. Sau đó bóp chặt lấy cằm của Tần Lang, trong mắt toàn là ý lạnh: "Mày cũng xứng?"

Tần Lang bị đau, vội vàng hô lên: "Có ai không!"

Lúc này ba tên vệ binh xông từ ngoài vào, thấy cậu hai nhà mình bị người ta đè lên ghế sô pha thì vội vàng tới cản Tưởng Vân Châu lại.

"Buông cậu hai ra."

Mấy tên vệ binh này rõ ràng được huấn luyện, tố chất cơ thể ưu tú, rat ay cũng không nể tình. Một quyền sượt qua mặt Tưởng Vân Châu, Tưởng Vân Châu vừa tránh đi, vừa cầm đĩa đựng trái cây trên bàn ném về phía mấy người. Táo, lê lăn bốn phía, đĩa đựng thì vỡ tan tành.

Ai ngờ, có tên vệ binh nhảy vào từ cửa sổ sau lưng, nặng nề bổ cho Tưởng Vân Châu một gậy. Anh không kịp quay người, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dùng tay đỡ đầu, đã bị người ở sau lưng kia dùng cùi cỏ ghìm chặt cổ. Tưởng Vân Châu đá chân vào mặt tên kia, ngay khi tên kia bị đau mà phản ứng thì lập tức tránh người thoát ra.

Đúng lúc đó, một luồng lực phản tác dụng khiến anh đυ.ng vào tường. Tưởng Vân Châu vịn đầu gối, thở hổn hển một hồi. Ánh mắt của anh bỗng nhìn tới vật nhỏ dưới ghế sô pha màu đen, thứ đó mới rơi khỏi người mình vì va chạm, anh cũng không biết đó là thứ gì?

Ngoài ra ba tên vệ binh cùng nhau lao tới, nhưng cuối cùng hai tay khó địch nổi bốn tay. Đánh nhau một hồi, một trong số đó nhân lúc anh không chú ý bèn đá vào sau khuỷu chân của anh, cả người anh đổ về trước, lúc ấy liền bị hai người đè xuống đất.

Máu trên khóe miệng Tưởng Vân Châu chảy xuống, những ngón tay thon dài bám trên đất, vì dùng sức mà gân xanh nổi lên.

Cả người cũng run lên khe khẽ.

Cả người anh đầy vết thương chồng chất, lông mày như kiếm, mũi cao thẳng. Màu da như trắng bạch như mất đi máu, nhưng gương mặt đỏ bừng lại sinh ra một vẻ đẹp tuyệt vời tới kinh tâm động phách.

Lúc này Tần Lang mới phủi tay, giống như vỗ tay sau khi thưởng thức một vở kịch. Anh ta đứng dậy dùng mũi giày da nhọn dí vào cằm của anh, từ trên cao nhìn xuống: “Ông mày thật muốn xem mày là cái thứ gì?”

“Không thể chạm vào à?” Anh ta giẫm vào ngón tay thon dài của Tưởng Vân Châu, nặng nề ấn một cái, nhìn gương mặt anh nhăn nhó vì đau, lúc này mới hài lòng cười khẩy.

Nhưng lại cứ nhìn thấy sắc mặt Tưởng Vân Châu lạnh lùng, Tưởng Vân Châu bị vệ binh đè trên đất không thể động đậy, Tần Lang duỗi tay bóp lấy gương mặt anh tuấn của anh: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Anh ta tức giận tát lên mặt anh mấy chục cái, làm gương mặt anh sưng lên, gương mặt vốn đã trắng giờ lại như thoa lên một lớp son dày.

Nhưng Tưởng Vân Châu lại cắn khóe môi, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, như hai ngôi sao cô đơn trong đêm tối.

Anh bị quăng trên đất, tay chân bị bốn tên vệ binh đè lại, quả nhiên là khuất nhục tới cực điểm. Tần Lang bèn cởi thắt lưng, anh ngửa đầu phun lên mặt Tần Lang một ngụm máu.