Chương 6: Gϊếŧ gà dọa khỉ

“Đưa Xương Lâm tới đây!” Tần Hành đột nhiên nổi giận, nhóm binh lính lập tức câm như hến.

Tất cả mọi người cúi đầu xuống, lời nói của trưởng quan lúc nào cũng rất có uy lực.

Tần Hành đột nhiên xông tới trước mặt người dưới đất, một tay kéo lấy còng tay của anh, thô lỗ lôi Tưởng Vân Châu sang một bên, còng anh lên một cây cọc gỗ. Hắn lạnh lùng nói: “Vậy anh nhìn cho kỹ! Xem tôi thanh lý môn hộ như thế nào!”

Tần Hành ngồi lên một chiếc ghế có tay vịn, nhìn Xương Lâm bị người ta lôi vào.

Xương Lâm quỳ trước mặt Tần Hành: “Trưởng quan, tôi thực sự không hề giúp anh ta chạy trốn. Tôi trong sạch.”

Tần Hành cũng không để ý Xương Lâm nói cái gì, hắn tựa đầu vào lưng ghế, hơi híp mắt lại, gương mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Mang roi ngựa của tôi đến đây! Đánh mạnh cho tôi!”

Vẻ mặt Xương Lâm vô cùng ấm ức, anh ta đã bị tổng giám đốc Tưởng của Lục Thị vu khống. Trưởng quan thậm chí còn không đưa anh ta đến chỗ quân pháp, không nghe anh ta giải thích, còn muốn dùng roi đánh anh ta.

Một binh sĩ mang một chiếc ghế dài tới, đặt ở dưới đất. Sau đó, hai người đè Xương Lâm lên ghế dài, một người nhanh chóng cởi chiếc quần ngụy trang mà Xương Lâm đang mặc ra.

Cổ Xương Lâm thô cứng, lộ rõ gân xanh. Anh ta đã theo trưởng quan hơn mười năm, mặc dù ngày thường trưởng quan xử lý mọi chuyện vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng không phải người không biết phân biệt tốt xấu.

Roi ngựa của Tần Hành được làm từ da trâu, vô cùng dẻo dai. Mấy chục roi quất xuống, làn da màu lúa mì của Xương Lâm đã chi chít những vết đỏ.

Xương Lâm đau đớn vô cùng, nằm dài trên ghế, mồ hôi lạnh không nhịn được mà chảy xuống: “Trưởng quan... Tôi không làm... Tôi không làm...”

Những nhát roi xé gió mà đến, không mang theo chút tình cảm nào. Hai tay Xương Lâm nắm chặt lấy ghế, từ trong cổ họng phát ra những tiếng cầu khẩn mỏng manh...

“Vυ"t...”

Sau ba mươi hai nhát roi, da thịt Xương Lâm be bét máu, không còn phần nào lành lặn. Cả cơ thể anh ta đều đang run lên, nếu như không phải bị đè ở chỗ này thì anh ta đã ngã xuống khỏi ghế từ lâu rồi.

Tần Hành ngồi trên ghế, hơi dạng hai chân ra, trong mũi khẽ phát ra một tiếng hừ chế giễu. Hắn nhìn người bị còng tay vào cọc gỗ xem hắn xử phạt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trưởng quan không bảo dừng thì người quất roi cũng không dám dừng lại.

Xương Lâm lại bị đánh thêm bốn, năm nhát roi nữa, roi thịt lẫn lộn, ngay cả thân roi cũng nhuộm thành màu đỏ.

Tần Hành đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Xương Lâm, hỏi anh ta: “Có biết tại sao tôi lại dạy dỗ cậu không?”

Roi bỗng nhiên dừng lại, lúc này Xương Lâm mới có cơ hội thở dốc một chút. Anh ta nằm ở trên ghế, cắn răng nói: “Trưởng quan, tôi thực sự không hề phản bội anh. Xin anh hãy tin tôi.”

Tần Hành nhận lấy cây roi, quất một roi lên lưng anh ta: “Ngu xuẩn!”

Một roi này của hắn mạnh hơn những binh lính kia đánh rất nhiều.

Tần Hành nắm lấy cây roi, chọc chọc đầu anh ta: “Cậu là lính của Tần Hành tôi, tôi không tin cậu thì tin ai?”

“Hôm nay tôi đánh cậu không phải vì chuyện gì khác, mà là vì cậu dễ dàng rơi vào bẫy rập của người khác! Để lại điểm yếu trong tay người khác!”

Tần Hành cầm roi chỉ vào Xương Lâm, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tưởng Vân Châu: “Hôm nay tôi đánh cậu là vì cậu ngu! Cậu lo lắng anh ta đói bụng nên mang cơm tới cho anh ta! Nhưng lòng tốt của cậu lại bị anh ta xem như lòng lang dạ thú!”

Ánh mắt của hắn thâm sâu, giống như rừng rậm u ám không nhìn thấy ánh trăng: “Người này không đáng tin! Từ nhỏ anh ta đã lăn lộn trong chốn thương trường, tâm tư thâm sâu hơn không ít người!”

Tần Hành ném roi ngựa sang một bên, sau đó sai người đưa Xương Lâm đến chỗ quân y. Lúc này hắn mới khẽ nhếch khóe miệng lên, như cười như không mà tiến về phía cọc gỗ.

Tần Hành vươn tay nâng cằm Tưởng Vân Châu lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng xen lẫn tức giận: “Anh Tưởng! Xem kịch đủ chưa?”

Tưởng Vân Châu không nghĩ tới chuyện hắn sẽ xử lý thuộc hạ của mình như vậy, gϊếŧ gà dọa khỉ, thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhưng anh sẽ sợ sao? Tất nhiên là không.

Cổ tay của Tưởng Vân Châu bị còng lại không nhúc nhích được, trên mặt cũng vẫn còn vết tát chưa mờ đi, khóe miệng khẽ giật giật, mang theo vẻ đau đớn, nhưng giọng nói của anh lại lạnh lùng vô cùng: “Trưởng quan Tần, tôi không phải là khỉ mà sợ anh.”

Tần Hành đứng dậy, Tưởng Vân Châu mới tới nơi này chưa tới năm ngày mà đã làm cho hắn tức giận không biết bao nhiêu lần: “Treo anh ta lên cây cho tôi! Không được cho anh ta ăn uống!”