Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Như…

Chương 27: Anh nhớ em nhất khi em không còn ở bên anh nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay Mỹ Kim có hẹn với hội bạn trong Sài Gòn. Đó chỉ là vài người bạn mà cô quen hồi làm việc tại đây nhưng chỉ là xã giao. Tính cô không hợp với những người như vậy, cô chỉ chơi và nói chuyện nhiều với cô bé Bảo Linh (cô nhóc hâm mộ Vũ Hân). Và cuộc hẹn hôm nay cũng nhờ Bảo Linh, cô mới đồng ý gặp vì công việc của cô dạo gần đây cũng khá bận.

- Chào mọi người!

Mỹ Kim xuất hiện cùng Bảo Linh khiến những người ngồi đó không ngỡ ngàng là mấy. Họ cũng biết cô làm ở công ty về du lịch và khách sạn nên cũng không quá bất ngờ về cách ăn mặc của cô. Ngồi xuống đối diện họ, Mỹ Kim chăm chú lắng nghe và mỉm cười với những câu hỏi mang tính quan tâm ở mức độ bình thường. Những câu chuyện đã đi vào độ nhàm chán và không có gì đáng chú ý khiến Mỹ Kim cứ chốc chốc lại nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay.

- Hân này.- Cô gái tên Hoàng Thu hơn Mỹ Kim hai tuổi lên tiếng.- Chị nghe nói bên Danis đang tuyển nhân sự.

Ly café được được đưa lên miệng bỗng dừng lại giữa chừng. Đôi mắt Mỹ Kim khẽ ngước lên nhìn Hoàng Thu nhưng chỉ trong tíc tắc, cô nhếch môi cười rồi nhấp một ngụm café nhỏ.

- Phải, hình như là bên bộ phận PR, quảng cáo.- Mỹ Kim nói, giọng điệu vẫn rất tự nhiên.

- Đợt này chị cũng gửi hồ sơ.- Mắt Hoàng Thu sáng lên.- Em giúp chị nhé!

Nếu khi nãy nụ cười của Mỹ Kim chỉ là thoáng qua, cô không để ai nhìn thấy thì giờ, cô đã công khai nụ cười đó. Thậm chí là cười ra đằng mũi, một kiểu cười khinh miệt đặc trưng của Mỹ Kim. Mắt cô nhìn Hoàng Thu khinh khỉnh khiến ai cũng cảm nhận được không khí kì lạ ở đây. Bảo Linh bối rối nhìn Mỹ Kim rồi nhìn Hoàng Thu. Cô bé không nghĩ rằng việc Hoàng Thu nhờ mình hẹn gặp Mỹ Kim lại là vì chuyện này chứ không phải vì bạn bè lâu ngày không gặp. Bảo Linh ái ngại nhìn Mỹ Kim rồi chưa kịp định hình gì thì đã nghe thấy tiếng nói có phần thất vọng của Mỹ Kim.

- Không ngờ chị hẹn tôi ra đây chỉ vì chuyện này.

- À không, chị chỉ muốn nhờ em chút thôi mà!!- Hoàng Thu thấy mình hình như hơi lộ liễu nên sửa chữa lại.

- Không sao.- Mỹ Kim cười.- Nhưng rất tiếc tôi không thể giúp chị.

- Hả?- Hoàng Thu mở to mắt có chút ngỡ ngàng. Chắc cô ta không nghĩ Mỹ Kim lại từ chối thẳng thừng như vậy bởi Mỹ Kim vốn là người sống rất biết điều và chưa làm mất lòng ai bao giờ.

- Danis là một công ty không quá lớn nhưng rất nghiêm ngặt về quá trình tuyển nhân viên. Đặc biệt là những đợt tuyển dụng nhân viên gấp như lần này. Tôi tuy là nhân viên ở công ty nhưng tôi không có quyền hành gì thì sao có thể giúp chị được. Hơn nữa, tôi cũng không tham gia làm bộ phận phỏng vấn đợt t

uyển dụng này.

- Nếu muốn tiền thì cứ nói thẳng ra, sao cô lại phải dùng cái giọng đó?

Hoàng thu trở mặt, cô ta đanh mặt lại phản pháo lời buộc tội của Mỹ Kim.

- Nếu chị nghĩ dùng tiền là có thể được tuyển dụng thì chị hãy cứ tìm một người nào đó có khả năng, chứ tôi thì không làm được việc đó. Tôi muốn xem tiền của chị nhiều và có giá trị tới mức nào để qua mặt được ban tuyển dụng của bên tôi. Còn bây giờ, tôi xin phép.

Cho tới phút cuối cùng nụ cười và lời nói đanh thép của Mỹ Kim đã làm Hoàng Thu cứng họng. Cô thấy mình thật ấu trĩ khi tham gia cuộc gặp mặt này.

- Chị… em xin lỗi…

Bảo Linh chạy theo vào giữ tay Mỹ Kim lại.

- Không sao.- Vũ Hân lắc đầu.- Chị có việc, chị về công ty trước đây. Hôm khác gặp nhau sau!

- Dạ!

Mỹ Kim lên xe và về công ty. Tâm trạng dạo này của cô không thoải mái mà toàn gặp phải chuyện khiến bản thân bực mình.



- Đợt tuyển dụng lần này, Danis đề ra những chỉ tiêu rất cao, đòi hỏi đó phải là người có năng lực nên bọn chị mới tìm gặp em.

Trước mặt Mỹ Kim là trưởng phòng PR, quảng cáo, trường phòng nhân sự, trưởng phòng phát triển kinh doanh. Tất cả đều là những người dày dặn kinh nghiệm, đã gắn bó lâu dài với Danis, là những người mà Mỹ Kim luôn nhìn với ánh mắt kính trọng. Hôm nay họ hẹn gặp cô cũng đã khiến trong đầu cô xuất hiện những ý nghĩ vẩn vơ. Dường như trực giác của Mỹ Kim vẫn luôn chính xác như thế.

- Em có kinh nghiệm gặp nhiều đối tác. Khả năng thẩm định chất lượng nhân viên của em cũng tốt nên lần này, em có thể tham gia vào thành phần giám khảo thẩm định được không?

- Đáng lẽ cũng không cần thêm một người nữa nhưng đọc kỹ yêu cầu của cấp trên, chị lại thấy nên nên để em tham gia vào cuộc phỏng vấn lần này. Việc chọn người sẽ chính xác hơn.

Mỹ Kim vốn chỉ là chuyên viên Quan hệ khách hàng nhưng năng lực của cô thì không phải là không ai biết tới. Với đầu óc nhạy bén và khả năng giỏi lãnh đạo, đáng lẽ cô đang ngồi được lên cái ghế trưởng phòng từ lâu. Có điều Mỹ Kim lại không quá ham với chức vị. Giờ ba người ở đây, mỗi người một câu khiến Mỹ Kim không thể từ chối. Cô vừa mới cao giọng chỉ trích Hoàng Thu, giờ thì lại nhận được tin báo giật gân này. Cô từ chối tham gia thì chẳng khác nào tạt gáo nước lạnh vào mặt ba trưởng phòng của công ty. Cô mà đồng ý thì cũng là tự kề dao lên cổ mình, treo tấm biển kẻ giả tạo cho bàn dân thiên hạ nhìn ngắm.

Vũ Hân nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi cô cũng đồng ý. Ba vị trưởng phòng thở dài nhẹ nhõm và hẹn cô sáng ngày mai ở cuộc xét tuyển.

Việc thêm một vị giám khảo vào những phút cuối cùng đã khiến cả hội trường xét tuyển hôm đó trở nên náo loạn. Người thì lo lắng không biết đó là vị giám khảo thuộc lĩnh vực nào, người thì tặc lưỡi phó mặc cho số phận, người thì nhăn nhó không biết có nên đi cửa sau với vị giám khảo này không, người thì loan tin rằng đó là vị giám khảo sẽ quyết định sự sống còn của thí sinh tham gia thi tuyển. Mỗi người một tâm trạng khác nhau nhưng đều tập trung bàn luận về một vấn đề.

Mỹ Kim ngồi vào chỗ của mình ở góc bên phải. Với sự hướng dẫn của ba vị trưởng phòng cô đã hiểu sơ qua về cuộc phỏng vấn của ngày hôm nay. Lật lật xem qua những hồ sơ xét tuyển cô dừng lại ở cái tên Hoàng Thu. Mắt cô hơi nhướn lên nhưng lại chỉ nhếch miệng cười rồi thôi. Cuộc xét tuyển chính thức bắt đầu.

- Vì sao bạn lại chọn Danis?

- Bạn cho rằng cách nào tốt nhất để quảng bá thương hiệu Danis?

- Nếu đợt tới Danis muốn phát triển và đẩy mạnh về du lịch, bạn nghĩ nên thúc đẩy mảng nào là hợp lý?

Mỹ Kim không hỏi nhiều, cô chỉ lên tiếng khi những vị trưởng phòng đã đặt câu hỏi xong. Thường thì câu hỏi của cô mang tính quyết định bởi Mỹ Kim là đại diện cho phía khách hàng. Cách nhìn nhận thực tế của cô là cách mà mọi người đánh chất lượng dịch vụ của Danis thông qua các hình thức PR, quảng cáo.

Hoàng Thu bước vào và nở nụ cười tươi rói nhưng khi nhìn sang góc bàn bên phải, cô ta trợn mắt vì Mỹ Kim đang ngồi đó. Thần sắc cô ta hơi tái nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh tới chỗ ngồi để phỏng vấn.

- Cô có kinh nghiệm 4 năm làm về truyền thông nên chắc cũng không lạ với PR, quảng cáo.

- Tất nhiên.- Hoàng Thu tự tin trả lời.

- Chế độ đãi ngộ của công ty A rất tốt. Vậy mục đích của cô khi nộp hồ sơ ở chỗ chúng tôi là gì?

- Tôi thấy mình hợp với Danis. Tôi khá am hiểu về quản trị du lịch và khách sạn cũng như cách thức quảng bá hình ảnh của quý công ty.

- Cô rất tự tin. Cô đã có gia đình và có một con?

- … Dạ…

- Cuộc sống của cô khá ổn định, rất hợp với tiêu chí của chúng tôi.

- Vâng… cảm ơn…

- Con cô mấy tuổi rồi?

- Dạ… cháu mới 3 tuổi.

- Vậy cô sẽ cân bằng công việc gia đình và công việc ở đây thế nào?

- Cái đó…

- Cô làm việc ở công ty được một năm rồi sinh con luôn sao?

- …

Mỹ Kim im lặng ngồi xem các vị trưởng phòng phỏng vấn Hoàng Thu. Cô chưa hề mở lời bởi cô thấy là không cần thiết. Cô cũng chưa rõ vì sao 3 vị trưởng phòng lại hỏi liên tiếp những câu hỏi mang tính chất cá nhân và không mấy liên quan tới công việc như thế.

Hoàng Thu dường như không chịu đựng được nữa. Cô ta bật dậy khỏi ghế và tức giận nhìn Mỹ Kim.

- Huỳnh Mỹ Kim, cô được lắm! Cô dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này sao?

Mỹ Kim không mảy may lo lắng, cô vẫn nhìn Hoàng Thu đang đùng đùng nổi giận. Ba vị trưởng phòng nhìn Mỹ Kim rồi nhìn Hoàng Thu, hình như họ đã dần hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Cô đã từ chối tôi vậy mà giờ lại giở trò này để hại tôi sao?

- Này cô.- Trưởng phòng thiết kế đập bàn.- Cô đang làm loạn ở đây lên đó à?

- Các vị tuyển nhân viên thì sao không hỏi về chuyên môn mà lại hỏi về đời tư của tôi? Thật hoang đường. Chẳng phải cô ta đã rỉ tai mấy người rằng tôi khai khống, khai man, tôi chưa có chồng, và cũng chẳng có con hay sao???

- Hóa ra là vậy!- Trưởng phát triển kinh doanh thông cười nhạt.- Đúng như chúng tôi dự đoán.

- Cái gì?

- Cô nghĩ cô có thể qua mặt được chúng tôi à?- Trưởng phòng PR, quảng cáo lên giọng.

- Mỹ Kim không hề nói gì cả, cô ấy đang làm tròn bổn phận của mình. Cô lừa dối mà lại đổ lỗi cho cô ấy. Cô nghĩ với tính cách đó, chúng tôi sẽ nhận cô vào làm sao?

- Chúng tôi có thể nhận người có năng lực làm việc không bằng cô nhưng không thể chấp nhận một nhân viên lừa lọc cấp trên, ăn nói vô lý như cô được. Mời cô ra ngoài cho.

Hoàng Thu cứng họng, cô ta không thể nói bất cứ một câu nào để biện hộ cho mình. Những tiếng gót giày nện xuống nền nhà khiến người đối diện nhận ra cô ta đang rất tức giận. Hoàng Thu bước tới và đứng trước mặt Mỹ Kim, nở trên môi là một nụ cười gian xảo.

- Vào lại trong Nam để tìm kiếm người tình cũ sao? Tôi nghe đồn anh ta giờ rất nổi đấy.

Tiếng của Hoàng Thu đủ lớn để những người quanh đó nghe thấy. Mỹ Kim chẳng mảy may dao động nhưng điều đó cũng không khiến Hoàng Thu bận tâm.

- Nếu có về được với nhau, bữa tiệc ăn mừng không thể thiếu tôi được đâu.

Thời gian Mỹ Kim chia tay Thành Nam quả là khoảng thời gian tăm tối của cô. Ở thời điểm đó, bên cạnh cô chỉ có Bảo Linh. Tuy chỉ vài lần đưa đón Mỹ Kim nhưng cái vẻ lịch lãm, sang trọng của Thành Nam đã quá gây chú ý với bạn bè của Mỹ Kim, trong đó có Hoàng Thu. Giờ đã là hơn 4 năm rồi nhưng Hoàng Thu vẫn không quên, chứng tỏ cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng khi tới đây. Chuyện giữa cô và Thành Nam cô không hề sợ nếu có ai biết. Đó đơn thuần chỉ là thứ tình cảm mà cho tới giờ cô vẫn nghĩ đó là những xúc cảm nông nổi của tuổi trẻ. Nhưng dù là thế, mỗi khi nhắc tới, vết thương vốn dĩ đã thành sẹo của cô lại nhói lên đau tới khó chịu.

Cuộc phỏng vấn sau đó diễn ra khá suôn sẻ. 3 vị trưởng phòng khá là hài lòng nhưng họ một phần nào đấy cảm thấy có lỗi khi mời Mỹ Kim tham gia. Mỹ Kim đứng dậy và rời khỏi phòng phỏng vấn, cô từ chối đi ăn cùng mọi người và trở về phòng.

Trong lòng cô lúc này thực sự không cảm thấy thoải mái. Không phải là vì lời nói của Hoàng Thu mà là vì… chuyện cô với Thành Nam chỉ có mình Vũ Hân không biết. Cô đã giấu Vũ Hân chuyện này vì cô nghĩ Vũ Hân không nhất thiết phải biết để rồi lại phải lo lắng cho cô. Cô không muốn Vũ Hân bận tâm thêm chuyện gì cả. Nhưng chính vì thế cô vẫn cảm thấy có lỗi khi những chuyện đáng lẽ Vũ Hân cần được biết mà cô lại giấu Vũ Hân.

- Kết thúc rồi à?

Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến bước chân của Mỹ Kim dừng lại. Cô ngẩng lên và bất ngờ cúi đầu.

- Giám đốc!

- Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp chứ?- Vị giám đốc của Danis mỉm cười.

- Dạ!

Bên cạnh ngài giám đốc ấy chính là người cô không muốn gặp nhất, Thành Nam. Không hiểu vì lý do gì mà hôm nay anh lại có mặt tại đây.

- Cô biết người này chứ?- Giám đốc lên tiếng.- Đây là Thành Nam, giám đốc khối phát triển kinh doanh của Red Ocean.

- Đã nghe tên anh từ lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt!- Mỹ Kim cười tươi, bàn tay cô lại lịch sự đưa ra nhưng lần này Thành Nam rất thiện chí và nắm lấy.

- Cô không quen cậu ấy ư?- Vị giám đốc ngạc nhiên.- Thành Nam có nói cậu ấy là bạn cô mà.

Mỹ Kim trở nên bối rối, cô đưa mắt nhìn Thành Nam rồi nhìn nụ cười nửa miệng của anh mà không nói được câu nào. Chết tiệt, sao anh lại có thể hại cô xấu hổ trước mặt giám đốc công ty thế này chứ?

- Chắc cô ấy không muốn mọi người dị nghị rằng cô ấy có quan hệ với tôi.- Thành Nam đỡ lời nhưng Mỹ Kim lại thấy đó như một lời mỉa mai hơn.

- À, ra là vậy!- Vị giám đốc gật đầu rồi nhìn Mỹ Kim.- Cô Kim, cô đi dùng bữa với tôi và cậu Thành Nam nhé!

- Dạ?

- Tôi muốn bàn với cô một số chuyện.

Mỹ Kim nhìn Thành Nam, cô chắc chắn anh ta đang âm mưu gì đó. Chẳng tự dưng mà anh ta xuất hiện ở công ty cô, cũng không ngẫu nhiên mà anh ta nhắc tên cô trước mặt giám đốc của cô và càng nguy hiểm hơn khi giám đốc cô mời cô đi ăn chỉ để bàn công việc. Cô chưa bao giờ hiểu ánh mắt kia có ý gì và có lẽ là không bao giờ cô hiểu được. Vốn dĩ với cô, anh ta là người ở một thế giới hoàn toàn khác và hơn nữa, anh ta đã để lại cho cô một vét sẹo lớn không thể xóa nhòa.

…..

- Tôi đồng ý!

Mỹ Kim bình tĩnh trả lời, gương mặt không tỏ vẻ bất ngờ hay hốt hoảng. Hành động của cô ngược lại, rất tác động tới Thành Nam. Anh biết cô đã rất thay đổi so với trước kia nhưng không hề nghĩ cô sẽ thản nhiên tới vậy. Dường như kế hoạch của anh đang đi chệch hướng so với dự

tính ban đầu.

Ngước mắt nhìn Thành Nam, Mỹ Kim chỉ cười đằng mũi. Cô biết Red Ocean có cổ phẩn khá lớn ở Danis, cô cũng biết sẽ có một ngày nào đó cô phải chạm mặt Thành Nam ở đây. Không ngờ lại là ngày hôm nay và cô cũng không ngờ anh ta lại đưa ra một yêu cầu như thế đối với Danis. Thành Nam nghĩ cô vẫn còn yếu đuối bám theo anh như trước đấy ư? Anh ta đã nhầm rồi. Mỹ Kim của ngày hôm nay là một người cực kì rắn rỏi và mạnh mẽ. Bốn năm qua cô đã đau khổ biết bao nhưng nhờ có đau khổ ấy cô mới biết học cách đứng dậy từ chính nơi mình gục ngã. Anh ta định làm gì? Thấy hứng thú với người đã từng là người tình của mình hay chỉ là cô trở nên khác lạ và một lần nữa anh ta muốn nắm lấy? Dù ý định của Thành Nam có gì đi nữa cô cũng sẽ đối diện với anh ta. Cô sẽ cho anh ta thấy, không phải ai cũng gục ngã dưới anh ta, không phải ai cũng lụy tình vì một người tới tận hai lần.

- Tốt lắm!- Vị giám đốc cười tươi.- Vậy cô với Giám đốc Thành Nam trao đổi công việc với nhau đi nhé! Tôi có việc nên sẽ đứng lên trước.

- Giám đốc đi!- Mỹ Kim đứng dậy cúi đầu.

- Cảm ơn ông về bữa cơm hôm nay!- Thành Nam vui vẻ bắt tay vị giám đốc.

- Được rồi, hẹn gặp lại cậu.

Tấm lưng vị giám đốc của Danis vừa khuất sau cánh cửa, Mỹ Kim đã chẳng ngại ngần mà thu nụ cười lại. Cô ngồi xuống ghế, rồi nhìn Thành Nam.

- Em không ngạc nhiên à?- Thành Nam hỏi câu hỏi mà mình đang tò mò nhất lúc này.

- Tại sao lại phải ngạc nhiên?- Mỹ Kim nghiêng đầu.- Red Ocean là một cổ đông lớn của Danis. Anh là Giám đốc phát triển kinh doanh của Red Ocean, anh đưa ra những điều kiện có lợi cho cả hai công ty thì tôi có lý do gì để từ chối chứ?

- Không phải em ghét anh sao?- Thành Nam nói, mặt nghiêm túc.- Em có thể làm việc bên cạnh anh sao?

Mỹ Kim bật cười, nhưng nụ cười lại tắt ngay sau đó.

- Lúc đó tôi đã rất đau khổ, cảm giác như muốn chết đi vậy. Nhưng anh biết không… tôi đã nghĩ rằng tôi phải trả thù anh. Nếu tôi chết thì chi bằng tôi gϊếŧ chết anh sau đó tự tử thì ít ra anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi. Nhưng chết có được gì, đâu có làm anh đau khổ. Chi bằng tôi yêu anh, hết lòng yêu anh, thậm chí yêu anh bằng cả con tim và tính mạng mình như thế tới lúc anh yêu tôi rồi, thực sự yêu tôi rồi đó cũng là lúc tôi trả thù được anh. Vậy mà tôi đã không chọn cách đó.

Mỹ Kim cười, đúng cô đã không chọn 2 cách đó. Bởi cô đã nghĩ rằng, cô thực sự không muốn nhìn thấy anh nữa. Cô muốn anh biến mất khỏi cuộc đời cô, vì thế cô đã chọn ra đi thay vì ở lại hành hạ anh.

- Tôi đã chọn rời xa anh và sống thật tốt. Tôi sẽ sống cho tôi và sống thật thoải mái. Trước đó tôi luôn tự hỏi anh liệu có nhớ tôi không, khi nào thì anh sẽ nhớ tới tôi. Anh biết câu trả lời là gì không?

Thành Nam nhìn cô, tim khẽ nhói lên kì lạ.

- Đó là khi chúng ta không còn bên nhau nữa.

Mỹ Kim lặng lẽ khoác túi đứng dậy. Nhưng cô chưa đi mà còn nói lời cuối cùng với Thành Nam.

- Anh có dám chắc chắn rằng khi vứt bỏ tôi, anh không nhớ về tôi dù chỉ một giây?

Cô đi qua anh như đi qua một người xa lạ. Đúng là cô đã sống tốt và cô đã nghĩ rằng mình đã quên được anh, đã gạt được anh ra khỏi cuộc đời mình. Nhưng đó là 4 năm trước. Giờ, khi đã gặp lại anh, trái tim cô vẫn thổn thức, vẫn nhói đau. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô như muốn vỡ òa, cô thực sự nhớ cái ôm ấm áp của anh. Nhưng mà nếu cô lại tới với người đàn ông đó, cô lại gục ngã trước anh thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được. Đau khổ với cô như vậy là quá đủ rồi. Cô không muốn mình lại rơi vào cái hố đen tuyệt vọng đó lần nữa.

Căn phòng lúc đó chỉ còn lại Thành Nam. Tâm trí anh lúc này hoàn toàn bị chi phối bởi những lời nói của Mỹ Kim. Mỹ Kim đó sao, người con gái ngây ngô yêu anh tới mê mệt đó sao? Vẫn là cô nhưng sao anh lại thấy cô lại như người xa lạ như thế? Hay là vì anh đã khiến cô trở nên như vậy? Thực sự là anh đã khốn nạn tới vậy sao? Rốt cuộc anh đã gây ra cho cô những gì mà cô lại muốn đi tới cái chết?

Anh đã nhớ cô, nhớ rất nhiều nhưng anh không biết tìm cô ở đâu. Anh nhớ cái cơ thể nhỏ bé mà gần gũi ấy. Nhớ ánh mắt, nụ cười cô dành cho anh… Anh nhớ… cô nhất khi cô không còn ở bên anh nữa…
« Chương TrướcChương Tiếp »