Chương 1

Mặt trời mùa hè lọt qua khe sử chiều dài của khách sạn và đáp xuống là một đôi chân mảnh mai

Đôi chân gầy yếu ,làn da mỏng manh lộ ra trong không gian tối tăm, như ngọc bội xinh đẹp nền nhung đen, trắng đến chói mắt

Y đang ngủ rất say, tóc xõa xuống che đi vầng trán mịn màng khiến khuôn mặt y trông càng nhỏ hơn

Khi ánh nắng nghịch ngợm di chuyển từ từ lên thắt lưng của y , dường như đang mơ một điều gì đó, lông mày y nhíu lại

Khoảnh khắc tiếp theo anh ấy đột nhiên mở mắt

Diệp Trần cứng người tầm nửa phút ,anh không di chuyển cơ thể của mình, dường như mọi giác quan đều tập trung vào eo ,chính xác mà nói là tập trung vào bàn tay nóng bỏng trên eo của y

Cảnh tượng đêm qua ra như thủy triều dâng lên trong đầu y ,Diệp trần không khỏi thốt lên “Khốn khϊếp ! ”

Anh đã ngủ cùng Dạ Sâm chết tiệt vấn đề là bản thân anh cũng thích nó

Thật điên rồ !

Diệp Trần nghĩ đến những cảnh tượng nóng bỏng hôm qua, càng nghĩ càng thấy nó trở thành một bộ phim kinh dị .

Thấy không thể ở lại lâu hơn được nữa y lặng lẽ di chuyển ra khỏi giường ,ngay khi đặt chân xuống sàn anh đột ngột hít một hơi ,cơn đau khó tả khiến y toát mồ hôi lạnh

“Thật là một con quái vật ! Ai nghĩ được rằng của hắn sẽ lớn như vậy chứ,thật sự có thể gϊếŧ người bằng thứ đó .” Diệp Trần thầm nghĩ

Chứng mất trí nhớ có chọn lọc của Diệp Trần đã được đặt ra và anh ấy hoàn toàn không biết rằng anh ấy đã hét lớn lên vì “chuyện lớn” này đêm qua

Y chịu đựng đau đớn mà mặc quần áo đầu óc choáng váng khiến anh không nhịn được lẩm bẩm “đau đau”.Nhớ khi anh còn là một đứa trẻ và mẹ anh ta trừng phạt anh ta, anh ta cũng không cảm thấy đau nhiều ở mông như vậy

Thật là không dễ dàng để làm quen,cuối cùng sau khi thu dọn xong, điện thoại di động của Diệp Trần kêu vài tiếng, y nhặt nó lên và tức giận trả lời: "Này!"

Trong điện thoại vang lên một giọng nói khá hay: “ Sao ngủ không ngon ?”

Diệp Trần thấp giọng nói:” Ngủ ngon cái rắm !”

“ Làm sao vậy ? Tối hôm qua không phải ngươi rất vui vẻ sao ,ta còn nghĩ rằng ngươi đã uống rất nhiều ?”

Diệp Trần tức giận nói :”Ngươi biết ta đã uống quá nhiều nhưng ngươi không biết tìm người đưa ta về nhà sao ?”

“ Ta đã tìm rồi Dạ sâm cùng nhóm bạn với ngươi đó ,hắn tình cờ sắp rời vì vậy ta đã để hắn …”

Diệp Trần :”Mẹ nó ! Về cơ bản anh không thể kết bạn với Cố Khê , tên khốn này !

Diệp Trần tức giận cúp điện thoại, nhanh chóng mang giày rồi bỏ đi đi

Đáng tiếc là cứ theo cái đà này y chỉ còn đủ sức lết đến chỗ đậu xe ,sau khi lên xe y lại đau đớn rêи ɾỉ “Thật sự kinh khủng! Làm thế nào mà mình có thể để chơi lớn như vậy”

Diệp Trần nghĩ đến tất cả liền thề :”Nếu sau này y còn say rượu y chính là một con chó con”

Sau khi thề xong ,y cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ ,sau đó anh ấy đăng lên vòng bạn bè của mình làm chứng động lực của anh ấy

Trong vài giây ,đã có một loạt phản hồi

Bạn A : “Cún con! Chào buổi sáng”

Bạn B : “Cún con! Chào buổi sáng”

Bạn C : “Cún con! Chào buổi sáng”

……………………………………

Sau khi lặp lại chục lần Diệp Trần liền tắt điện thoại di động trong tức giận và khởi động xe phóng đi .

Khi diệp Trần đi ,người đàn ông trên giường liền mở mắt ,trong đôi mắt đem tuyền không có chút buồn ngủ ,cả người đều tỉnh táo và bình tĩnh đến đáng sợ

Diệp trần lái xe một cách hung hãn trên đường, trên đường lúc này không có nhiều xe, anh ta nín thở đạp mạnh chân ga phóng chiếc xe thể thao tuyệt đẹp của mình với tốc độ điên cuồng

Cảm giác hồi hộp khi đua xe khiến y cảm thấy dễ chịu hơn nhiều và cảm thấy chuyện xảy ra đêm qua không thành vấn đề, chỉ như bị một con chó cắn và tất cả đã là quá khứ

Vừa nghĩ vậy ,y chợt nhìn thấy trước mặt mình có một cục bông nhỏ màu trắng trên đường

Một ý nghĩ lóe lên :”Mèo con ?”

“Một con mèo con trên đường ?“

Đồng tử của Diệp Trần co rút mạnh, gầm của chiếc xe thể thao rất thấp, thấp đến mức có thể gần như đi trên mặt đất nghĩ vậy y lái xe vượt qua con mèo nhỏ

Tuy là một vật nhỏ nhưng không thể để nó chết oan uổng như thế được !

Diệp Trần rất tự tin về kỹ năng lái xe của mình ,trước tiên phải giảm tốc độ và sau đó y nắm tay lái một chút và y chắc chắn có thể vượt qua thành công

Bây giờ cả hai là đường đều không có xe anh không phải lo lắng về việc những chiếc xe đến từ phía sau đâu

Tuy nói là không lo lắng về điều đó anh đã di chuyển tay lái nhưng thật không may

Đã quá muộn ! Độ nhạy của vô lăng cao bất thường dù đã phanh gấp nhưng chiếc xe vẫn lao thẳng vào bên đường

Túi khí nhanh chóng nổ tung khiến tầm mắt của Diệp Trần lóe lên một màu trắng rồi đen trong đầu anh thầm nghĩ một câu : “Chết !” không nghi ngờ gì nữa