Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Vẫn Còn Yêu Em

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi là Túc Tự Lâm.

Ánh chiều tà buông dần xuống trên những ngọn đồi phía xa, những toà nhà cao tầng nhuốm sắc ảm đạm của hoàng hôn, ánh sáng còn sót lại nhàn nhạt hắt vào khung cửa sổ nơi phòng làm việc. Tôi đưa mắt nhìn ánh sáng màu cam pha lẫn chút hồng đào ấy, chợt nhớ lại buổi hoàng hôn cách đây 9 năm về trước, nền trời cũng nhuốm một màu sắc tương tự.

...

"Túc Tự Lâm! Anh đi chậm lại một chút được không? Em theo không kịp..."

Phía sau lưng tôi, một nữ sinh nào đó chịu không nổi đã đành phải lên tiếng. Tôi vẫn không xoay người lại, chỉ hơi dừng bước, cố che giấu tâm trạng không vui: "Đừng đi theo nữa, em về nhà đi!"

"Tại sao lại không đồng ý dạy kèm cho em?!" Nữ sinh bất bình hỏi, dường như rất quyết tâm nghe cho bằng được câu trả lời, bước chân vẫn không ngừng bám sát tôi.

Tôi thở dài, đứng yên một chỗ, bắt đầu suy nghĩ ra một vài lí do. Cảm thấy không có lí do nào thích hợp ngoài cái đó, tôi xoay người lại đối diện với em. Nào ngờ, đúng lúc em đang bước đến chỗ tôi rất nhanh, thấy tôi đột ngột xoay người lại, em liền không tránh khỏi giật mình, chân đang đi vấp phải thứ gì đó, ngã nhào ra trước. Cũng may là tôi phản ứng kịp thời, đưa tay ra nắm lấy hai vai của nữ sinh tên Âu Thiên Quỳnh kia giữ lại.

Tôi cúi đầu nhìn em, không biết có phải do sắc hoàng hôn phản chiếu hay không mà khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn ấy hơi ửng hồng, em chợt ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh phảng phất hình ảnh của tôi trong đó, đôi mắt ấy còn ẩn chứa cả màu trời hoàng hôn mà thường được các thi sĩ, nhà văn nhận xét là vô cùng lãng mạn... Tôi bất giác ngẩn người vài giây để ngắm nhìn, lúc sau mới nhận ra tình cảnh này thật dễ gây hiểu lầm, tôi rời hai bàn tay xuống khỏi vai em, cố tình ho khan vài tiếng.

"Thiên Quỳnh, tôi thật sự không có thời gian ôn tập cho em. Nếu được, tôi cũng có một người bạn học khá giỏi về Toán học, tôi có thể nhờ cậu ta giúp em."

Phải, lí do của tôi chính là bận, là không có thời gian. Mặc dù tôi đã đưa ra lí do này khá nhiều lần nhưng chưa bao giờ khiến em tin cả.

"Em muốn anh!!" Âu Thiên Quỳnh bắt đầu không chịu nói lí lẽ.

Hai bên thái dương của tôi bắt đầu co giật liên hồi, cố gắng không hiểu câu nói của cô gái này theo ý nghĩa khác.

Âu Thiên Quỳnh thấy tôi yên lặng, dường như nghĩ tôi giận nên bắt đầu xuống nước: "Học trưởng, có thể nói cho em biết là anh bận gì không?"

Tôi cười: "Em biết cũng chẳng giúp ích được gì!"

Âu Thiên Quỳnh: "Anh cũng phải đưa ra một lí do rõ ràng để em cam tâm không nhờ vả anh nữa chứ!"

Tôi không muốn đôi co nữa, hàng mày không kìm được nhíu lại, nghiêm khắc nhìn cô tiểu thư họ Âu kia: "Tôi còn phải đi làm việc, hằng ngày đều có rất nhiều công việc ở bên ngoài đang chờ tôi, tôi cũng đã nhận mấy lớp dạy thêm rồi, thực không rảnh có thời gian để ở bên cạnh kèm cặp em." Tôi không nhận ra giọng nói của mình có chút lạnh đi.

Âu Thiên Quỳnh ngạc nhiên, mắt cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi tự hỏi có phải vừa rồi phản ứng của mình hơi thái quá không. Tôi định nói vài câu chữa lại, nào ngờ nhìn thấy Âu Thiên Quỳnh chớp mắt đã mỉm cười, không hề lộ ra chút giận dỗi nào: "Hoá ra Nguyên học trưởng là nói thật, anh không chịu ôn thi cho em là vì phải đi làm thêm ở bên ngoài. Em...em cứ nghĩ là anh muốn tránh em, chê em phiền phức."

Nguyên Hải Hàn? Cậu ta đã nói gì?

Tôi bất giác cau mày.

Từ nhỏ, ngôi nhà mà tôi lớn lên và trưởng thành chính là cô nhi viện. Dù may mắn được học hành nhưng điều kiện khó khăn, đến năm 15 tuổi tôi đã bắt đầu ra ngoài đời để kiếm sống, trang trải tiền học phí hàng tháng. Từ việc nhỏ đến việc nặng nhọc không thứ gì là tôi chưa từng làm qua. Đến nay, tuy cuộc sống cũng đã có phần ổn định nhưng tôi vẫn phải dành nhiều thời gian đi làm thêm, thời gian ít ỏi là vào buổi tối từ 10h đến 12h dành để học bài trên lớp. Cũng may đầu óc tôi vốn không tệ, luôn hoàn thành việc học một cách hoàn chỉnh, chưa năm nào rớt khỏi vị trí đầu bảng xếp hạng toàn trường. Âu Thiên Quỳnh học môn Toán rất tệ, có lẽ vì lí do này mà cô ấy cầu cứu tôi hết lần này đến lần khác. Tôi cũng không phải là không muốn giúp... Nhưng thật không còn cách nào để sắp xếp thời gian.

"Túc Tự Lâm, vậy em về đây, anh nhớ nói với Nguyên học trưởng ngày mai đến thư viện trường vào cuối buổi để kèm em học. Nhờ anh cả đấy!" Cô ấy cười cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh ở bên má. Nói thật, tôi thích nhìn thấy em cười. Nụ cười ấy như ánh sáng dịu dàng mà ấm áp, xua tan những gì u tối trong quá khứ mà tôi đã phải trải qua.

Em chạy đi, không quên vẫy tay chào tạm biệt tôi, dưới ánh chiều tà, bóng em trải dài trên mặt đất, cái bóng ấy di chuyển theo em, càng lúc càng xa dần.

Có lẽ lúc ấy tôi vẫn chưa nhận ra rằng, mình đã thích nữ sinh lắm điều ấy mất rồi...

...

Cơn đau dạ dày bất chợt kéo đến, tôi đưa tay dằn chặt bụng, khó khăn đứng dậy khỏi bàn làm việc. Tôi đi vào phòng ngủ của mình, kéo hộc tủ đầu giường, nhanh chóng lấy lọ thuốc trị chứng đau dạ dày ra. Sau khi uống thuốc xong vẫn không thuyên giảm, cảm giác đau rát, khô nóng bắt đầu trào lên đến tận l*иg ngực, khó chịu vô cùng. Tôi ấn chặt vùng bụng bị đau dữ dội, trong lúc đi ra khỏi phòng, không cẩn thận bị vấp ngã. Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau, vẫn chưa thể dùng sức đứng dậy, cứ thế nằm dưới sàn gạch lạnh lẽo. Bỗng ngoài cửa có tiếng động, tôi lờ mờ nghe thấy được giọng ai đó hoảng hốt vang lên:

"Túc Tự Lâm!!!"
« Chương TrướcChương Tiếp »